Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1259

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Chấn động: Trang chủ Tranh Quang công bố chuyện tình cảm lén lút của "cặp vợ chồng may mắn", hẹn hò năm tiếng, sau đó một mình rời đi, cực kỳ ***!"
Đám fan cực kỳ chú ý đến cái gọi là "tình cảm lưu luyến" bị bại lộ, đương nhiên, sự quan tâm này cũng được chia làm hai phe.
Phe thứ nhất đương nhiên là ủng hộ "cặp vợ chồng may mắn" phim giả thành thật, đồng thời cũng bày tỏ thái độ oán giận, nói rằng chắc chắn là công ty ra luật cấm, không cho phép các minh tinh được yêu đương.
"Nhưng nếu thật sự đúng là Vân Thi Thi thì cũng tôi cũng không ngại! Xin hãy cứ ra sức yêu đương đi! "Cặp vợ chồng may mắn" thật sự yêu nhau rồi!"
"Từ khi xem 《 Nhật ký tình yêu 》thì đã chú ý đến hai người này rồi! Tôi cảm thấy Cố Tinh Trạch chắc hẳn sẽ là một người bạn trai rất tốt! Tôi cũng rất thích Vân thi Thi, bởi vì nhìn họ trong phim 《 Quả trám 》,thấy họ rất xứng đối! Đúng là trai tài gái sắc!"
Phe còn lại là fan ruột của Cố Tinh Trạch, sau khi biết được tin này đã lập tức đến làm loạn weibo của Vân Thi Thi.
"Hồ ly tinh! Dám câu dẫn Tinh Trạch nhà chúng tôi! Chắc chắn là đang bày mưu tính kế, muốn mượn danh tiếng của Tinh Trạch để lăng xê cho mình đây mà! Đúng là không biết xấu hổ!"
"Đúng vậy, đúng vậy! Hồ ly tinh, xin hãy giữ lòng tự trọng! Cố Tinh Trạch là chồng của chúng tôi, xin cô hãy cút đi!"
Vân Thi Thi dậy sớm, bởi vì hôm nay có rất nhiều kế hoạch phải hoàn thành, buổi sáng có một buổi phỏng vấn, buổi chiều có chụp ảnh bìa cho tạp chí, buổi tối còn phải đi tham gia ghi hình một tiết mục giải trí.
Nhưng mà đang lúc vừa súc miệng vừa lướt weibo, cô nhìn thấy trên mục tìm kiếm đứng đầu là "Chuyện tình cảm của Cố Tinh Trạch", cô liền tò mò mở ra xem, còn tưởng là đám fan nhàm chán bày trò nói chuyện linh tinh gì, không ngờ đập ngay vào mắt là một loạt ảnh chụp.
"Cố Tinh Trạch và một cô gái vào khách sạn lúc nửa đêm, sau khi triền miên năm tiếng, cô gái rời đi một mình."
"Cô gái thần bí kia thật sự là Vân Thi Thi sao? "Cặp vợ chồng may mắn" thật sự phim giả tình thật sao?"
"Phì!" Vân Thi Thi phun cả ngụm nước trong miệng lên tấm gương, mở to hai mắt để xem, mặc dù trên ảnh chụp đều rất mơ hồ nhưng dễ dàng nhận ra rằng, khuôn mặt cô gái này thật sự rất giống cô!
Nếu như cô là người ngoài thì cũng sẽ cho rằng đây chính là Vân Thi Thi!
Mấu chốt là...
Cả đêm qua cô an lành ngủ trong nhà, tại sao lại còn có thể trúng đạn?
Lại lật qua mấy tấm ảnh khác, nhìn đến đoạn hình ảnh do camera khách sạn ghi lại cảnh cô gái kia kéo tay Cố Tinh Trạch đi vào khách sạn, cô nhíu chặt mày, có chút ngoài ý muốn.
Tần Chu bỗng nhiên gọi điện thoại tới.
Cô vừa bắt máy, Tần Chu đã nổi trận lôi đình hét to tên cô: "Thi Thi!"
Vân Thi Thi không khỏi đưa điện thoại ra xa một chút, tiếng hét vừa nãy suýt thì làm thủng màng nhĩ của cô rồi.
"Mới sáng sớm tinh mơ đã nổi cơn gì đấy?"
"Mau nói rõ ràng đi, tối qua em ở đâu?" Tần Chu hỏi thẳng vào vấn đề.
Vân Thi Thi buồn bực trả lời: "Em ở nhà!"
"Vậy em thử giải thích xem, chuyện trên weibo là như thế nào hả?" Tần Chu cũng cho rằng cô gái trong mấy bức ảnh kia chính là cô.
Bởi vì quả thật là rất giống.
Vân Thi Thi oan ức nói: "Mấy bức ảnh trên weibo em cũng xem rồi, thực sự không phải là em! Anh Tần à, oan cho em quá!"
"Không phải em?" Tần Chu cũng nhanh chóng yên tĩnh trở lại, nhưng vẫn nửa tin nửa ngờ nói: "Em khẳng định?"
"Đương nhiên, có cần em gọi nhân chứng ra cho anh không?"
Tần Chu: "... Thôi khỏi! Vậy... mấy bức ảnh kia là như thế nào?"
"Em thật sự không biết..." Vân Thi Thi lập tức nói: "Cả tối qua em đều ở nhà xem kịch bản, xem xong liền đi ngủ, chồng em có thể làm chứng."
Cô nhắc đến Mộ Nhã Triết, đương nhiên Tần Chu không thể nghi ngờ.
“Tôi đi tìm hiểu xem thế nào.”
“Tút tút tút…”
Bên kia rất nhanh đã cúp điện thoại, có lẽ là đi tìm Cố Tinh Trạch xác nhận tin tức thực hư.
Vân Thi Thi thở dài, yên lặng xoay xoay ly nước đặt trên lan can, lại ngửa cổ làm một ngụm nước súc miệng.
"Ầm - -!"
Hữu Hữu mở cửa, khuôn mặt nước mắt lưng tròng lao vào trong phòng: “Mẹ, mẹ ở bên ngoài… sao?”
"Phụt - -!"
Vân Thi Thi bị tiếng mở cửa làm cho giật mình đến phun luôn ngụm nước trong miệng ra ngoài, chật vật quay sang đã thấy Hữu Hữu ôm cái di động trong lòng, vô cùng đau đớn đi tới bên cô: “Mẹ… Mẹ… Tối qua không phải là mẹ đi với cha ra ngoài sao?”
"..."
Vân Thi Thi yên lặng nhìn cậu.
Lại thấy Hữu Hữu khóc như hoa lê dưới mưa, lấy di động giơ ra trước mặt cô, nước mắt tuôn rơi: “Mẹ không muốn nói với con, là mẹ với Cố Tinh Trạch đến khách sạn đúng không? Mẹ nói dối con sao?”
Mới buổi sáng tinh mơ, điện thoại đã báo có thông báo.
Bởi vì cậu theo dõi weibo của Vân Thi Thi, nên sự kiện hot như vậy rất nhanh sẽ nhận được thông báo.
Hữu Hữu quá sợ hãi, ôm ngay di động lao sang hỏi.
“Đó không phải là mẹ!”
Vân Thi Thi bất lực giải thích: “Ngốc, nhìn lại cho rõ ràng, người phụ nữ kia chỉ hơi giống mẹ thôi?”
Hữu Hữu hồ nghi cẩn thận nhìn lại, bỗng dưng hô lên: “Không sai nhỉ.”
"Đông - - "
Vân Thi Thi cốc cho cậu một cái: “Đến mẹ mình mà cũng nhận nhầm! Mẹ quá thất vọng với con rồi.”
Hữu Hữu lập tức ôm di động xem đi xem lại, rốt cuộc cũng thở ra một hơi, nhẹ nhàng vỗ ***, kích động thiếu chút nữa lại rơi nước mắt: “Làm con sợ muốn ૮ɦếƭ. Hóa ra là nhìn lầm rồi, nhìn lầm rồi! Người trong ảnh không phải là mẹ, chân mẹ không có ngắn như vậy.”
“Vậy mà còn hoài nghi mẹ con đi Ng*ai t*nh với người đàn ông khác à?” Vân Thi Thi nheo mắt,ra vẻ âm u nhìn cậu.
Hữu Hữu lập tức ôm chân mẹ giải thích: “Mẹ, Hữu Hữu biết sai rồi! Là Hữu Hữu vừa mới dậy ngủ, mắt nhìn chưa được rõ.”
Vân Thi Thi nhẹ nhàng chà chà khuôn mặt phấn nộn của con trai, ngạo kiều hừ lạnh một tiếng.
“Hừ! Bây giờ giải thích còn có tác dụng gì, người đâu, kéo ra ngoài chém.”
Hữu Hữu ôm cô giải thích một trận, bỗng nhiên cậu lại kỳ quái hỏi: “Có điều, người phụ nữ này nhìn giống mẹ thật đấy, có khi nào là cố tình chỉnh hình cho giống không?”
“Ai biết, mẹ không quan tâm.”
Vân Thi Thi đẩy tiểu bánh bao ra: “Tránh ra nào, mẹ bị muộn rồi.”
Cô đi vào nhà tắm, Hữu Hữu cũng điên cuồng bám sát theo sau, xun xoe hỏi: “Hôm nay mẹ đi làm à?”
“Ừm, đúng rồi.”
“Con chuẩn bị bữa sáng cho mẹ nhé.”
“Không cần, mẹ không còn thời gian nữa” Vân Thi Thi mở tủ lạnh lấy một phần sandwich cho vào lò vi sóng làm nóng, lại bảo Hữu Hữu đưa hộp sữa ấm cho cô.
“Ngoan ngoãn ở nhà với Tiểu Dịch Thần…, không được bắt nạt anh trai đấy. Chờ lát nữa nhớ lên gọi cha dậy đi làm nhé.”
“Vâng, con biết rồi!”
Hữu Hữu nhìn theo Vân Thi Thi rời đi.
Trong phòng, Tiểu Dịch Thần cũng ôm điện thoại vọt ra ngoài, đã thấy Hữu Hữu đứng trước cửa, vừa xoay người cái là hai tiểu bánh bao đối mặt nhau.
“Mẹ đâu rồi?”
“Đi làm rồi.”
"A..."
Tiểu Dịch Thần buồn bã cúi đầu, sắc mặt lo lắng hỏi: “Em xem weibo chưa?”
"Cái gì?"
“Chính là… Cái này…”
Tiểu Dịch Thần lập tức chìa điện thoại ra trước mặt cậu, Hữu Hữu nhìn thoáng qua, sắc mặt bỗng chuyển lạnh.
“Làm sao bây giờ? Người phụ nữ trong ảnh không phải là mẹ chứ?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc