Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1241

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cuối cùng, trải qua ‘Nghiên cứu’ kịch liệt của ba cha con (thiếu chút nữa đánh nhau), cuối cùng quyết định bộ áo cưới cổ chữ V và kiểu đuôi cá, mặc trong hôn lễ cùng ngày.
Còn lại mười bộ áo cưới, có thể dùng để chụp hình cưới, lưu làm kỷ niệm.
Hữu Hữu mãnh liệt yêu cầu chụp hình cưới áo cưới kiểu đuôi cá.
Mộ Nhã Triết vốn hi vọng mặc trong ngày hôn lễ.
Nhưng Hữu Hữu mãnh liệt yêu cầu muốn mẹ xinh đẹp trong ảnh, đến lúc đó cậu sẽ lấy hết cho vào album ảnh.
Mộ Nhã Triết nói, ngày kết hôn cũng sẽ có nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp trong hôn lễ, sẽ chụp cả quá trình.
Lúc này Hữu Hữu mới đồng ý thỏa hiệp một bước.
Mặc thử hơn mười bộ áo cưới, Vân Thi Thi đều sắp cảm thấy trên dưới toàn thân muốn rời ra từng mảnh.
Thực!
Sự!
Cực kỳ!
Mệt!
Sau khi mặc thử áo cưới xong, đã là tối muộn.
Bốn người tùy tiện dùng bữa tối, trong lúc đó nhận được điện thoại bệnh viện gọi đến, Cung Kiệt gọi điện thoại tới nói, Vân Nghiệp Trình đã tỉnh táo lại, Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi liếc nhau một cái, vội vàng đi đến bệnh viện.
Lúc đến bệnh viện, bốn người mới tiến vào thang máy, đúng lúc có người đẩy giường phẫu thuật vào.
Vân Thi Thi nhìn thoáng qua, rõ ràng trông thấy gương mặt bị bỏng quá nặng, vô cùng thê thảm, *** đập nhanh hơn.
Lục Cảnh Điềm - -?
Mấy y tá cũng đi đến, rất đúng lúc, là người xoa P0'p của Vân Nghiệp Trình ở phòng bệnh.
Trong không khí là một mảnh yên tĩnh.
Trong đó có một y tá đột nhiên thở dài, “Một cô gái tốt như vậy, bị bỏng thành như thế, đúng là đáng sợ! Bác sĩ mổ chính nói, chỉ sợ sau này cô gái đó không có hi vọng gì rồi! Nhưng mà tốt xấu gì cũng coi như an toàn qua khỏi thời kỳ nguy hiểm, có thể sống sót, xem như là mạng lớn rồi!”
“Diện tích bị bỏng trên người lớn như vậy, còn chưa biết sau này có thể nguy hiểm gì không. Rất nhiều bộ phận bị tổn hại, sau khi khôi phục, còn đối mặt với quá trình hồi phục! Thật là đáng thương, nghe nói đêm qua, mẹ cô ấy lao lực quá độ, bị tắc nghẽn cơ tim, đưa vào phòng cấp cứu, bây giờ còn đang ở trong phòng bệnh.”
“Con gái mình rơi vào kiếp nạn như vậy, chắc chắn vô cùng suy sụp.”
“Có lẽ khó mà nói chuyện được nữa! Chuyện này cũng không chắc chắn, còn phải xem khôi phục như thế nào. Tiến hành phẫu thuật rất thành công, chỉ là mặt bị bỏng thành như vậy, đúng là đáng sợ! Còn sống sót, sẽ gặp ác mộng cả đời!”
“Đúng vậy. Đổi lại là tôi, chẳng bằng tình nguyện ૮ɦếƭ đi, nếu tôi tỉnh lại, thấy mặt mình bị bỏng thành bộ dạng này, khéo có khả năng điên mất.”
Y tá trưởng ở bên cạnh trừng mắt liếc nhìn y tá không biết giữ mồm giữ miệng, khiển trách, “Biết thân phận mình đi, thận trọng từ nói đến việc làm, những chuyện không nên nói thì đừng có nói.”
Y tá xấu hổ ‘Dạ’ một tiếng, trong lòng yên lặng oán thầm: Vốn là thật mà! Chuyện này chẳng lẽ không phải sự thật sao?
Một người phụ nữ, không thể ăn mặc xinh đẹp, không thể trang điểm tinh xảo, mỗi ngày soi gương, giống như nhìn thấy mặt quỷ, bị hủy hoại thành ra như vậy, sống có ý nghĩa gì.
Thân thể không trọn vẹn, sẽ phá hủy đi bản năng muốn sống sót.
Không biết người bị thương này tỉnh lạ, còn có dũng khí sống sót hay không.
Đổi lại là cô ta, chắc chắn một lòng muốn ૮ɦếƭ.
Một người phụ nữ còn sống, thể diện cơ bản đều đã khó có thể theo đuổi, cả đời đều phải đối mặt với khuôn mặt quỷ của mình, đều cảm thấy không rét mà run.
“Khoảng thời gian trước không phải tin tức nói, trong camera giám sát phát hiện ra được người khả nghi, hoài nghi là hung thủ phóng hỏa. Cho dù thế nào, cho dù là tự sát, cũng sẽ không áp dụng phương thức tàn nhẫn như vậy. Huống chi, cái gì mới có thể lập tức cháy lớn như vậy, còn lập tức lan ra toàn thân!”
“Cô không nghe tin tức nói sao? Trên quần áo có cồn, gặp được lửa lập tức cháy lên.”
“Phải có rất nhiều cồn mới có thể đốt thành ra như vậy.”
“Chậc chậc! Đúng là đáng thương!”

Vân Thi Thi yên lặng nhìn chằm chằm mặt Lục Cảnh Điềm.
Nếu không phải cô nhìn qua bảng tên, hơn nữa ở bệnh viện không tìm ra được người thứ hai bị cháy khủng pố như vậy, cô chỉ sợ căn bản không nhận ra.
Mấy y tá đột nhiên liếc mắt nhìn bọn họ một cái, mới ý thức được bên trong còn có những người khác ở đây, cũng không tiếp tục nhiều chuyện nữa.
Chỉ là vết thương đáng sợ như vậy, làm cho nhóm bọn họ còn sợ hãi trong lòng.
“Con người vĩnh viễn không biết, chuyện bất trắc gì sẽ xảy ra trong tương lai!”
Một y tá nói ra một câu như vậy.
Cửa thang máy đột nhiên ‘Đinh - -’ một tiếng mở ra.
Mấy y tá cùng nhau đẩy giường ra ngoài, vội vàng đẩy đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần liếc mắt nhìn nhau một cái, hoài nghi nheo mắt lại.
Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết cũng hai mặt nhìn nhau, anh trấn an cầm chặt tay cô, an ủi nói, “Đừng nghĩ ngợi lung tung.”
“Dạ.”
Cô gật gật đầu.
Không phải sợ hãi vì nhìn thấy khuôn mặt khó coi của Lục Cảnh Điềm.
Mà vì nghe được một câu y tá vừa mới nói: “Vĩnh viễn không biết chuyện bắt trắc gì sẽ xảy ra trong tương lai.” cho nên cảm thấy đăm chiêu thôi.
Lúc đi tới phòng bệnh, mới vừa đẩy cửa ra, lập tức kinh động người trên giường.
Vân Nghiệp Trình cả kinh lập tức mở to hai mắt nhìn, hơi thở có chút dồn dập, Cung Kiệt thấy lập tức an ủi, “Chú, là Thi Thi và anh rể đến, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần cũng đến đây, chú đừng sợ.”
Anh luôn mãi dỗ dành an ủi, lúc này cảm xúc của Vân Nghiệp Trình mới dần dần trấn định lại.
Từ sau khi xảy ra chuyện đó, lúc ông ngủ luôn mơ màng không yên ổn, tỉnh táo lại, cho dù là bác sĩ hay là y tá, phàm là người đẩy cửa vào, đều làm cho ông sinh ra phản ứng sợ hãi.
Ánh mắt ông không thể khép kín, giác mạc mắt trái cũng cháy, bởi vậy nhìn cái gì cũng không rõ ràng rồi.
Cung Kiệt an ủi ông, ngẩng đầu, ý bảo bọn họ đi nhẹ nhàng một chút.
Vân Thi Thi lẳng lặng đi đến trước giường, thấy Cung Kiệt xoay người, bưng cốc nước lên, dùng bông băng nhẹ nhàng thấm một chút, vẽ loạn trên cánh môi ông.
Cô lo lắng nói, “Bây giờ cha còn chưa thể uống nước sao?”
“Dạ!”
Cung Kiệt gật gật đầu, “Bác sĩ luôn dặn dò, không thể trực tiếp uống nước.”
Sau khi người ta bị bỏng, dịch bên ngoài thấm vào, NaCl cũng mất đi, nếu cho chú ấy uống nước, nồng độ NaCl trong huyết dịch sẽ giảm bớt đi, dẫn tới nước trong nội tế bào, sẽ xuất hiện hội chứng não phù và phổi có nước, do đó gọi là ‘Nước độc’, nguy hiểm đến tính mạng.
Con đường bồi bổ chủ yếu vẫn là thông qua tĩnh mạch bổ sung lượng máu, ít nhiều giảm bớt được khát nước.
Mộ Nhã Triết nói, “Tiểu Kiệt, em vất vả rồi.”
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần ở bên cạnh vui mừng nói ra cùng lúc, “Tiểu Kiệt, em vất vả rồi!”
Khóe mắt Cung Kiệt giật giật một phen, “Gọi cậu là gì đấy?”
Hai bánh bao nhỏ nhanh chóng chữa lại, ngoan ngoãn nói, “Cậu!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc