Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1240

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Đứa trẻ bình thường căn bản không có kiên nhẫn ghép lại, trong lúc này cảm thấy hứng thú, ầm ĩ muốn mua về, cô cũng từng nhìn thấy đồng nghiệp mua về cho đứa bé chơi, vì thế mua một cái.
Kết quả, không đến hai ngày, cô muộn mới đi làm về nhà, liền thấy trong phòng khách đặt một mô hình tháp Eiffel, lúc ấy cô mua loại đặc biệt khó ghép, tổng cộng hơn 2000 miếng ghép, kết quả hai ngày Hữu Hữu đã ghép xong, còn dựa vào năng lực của chính mình.
Khó mà tưởng tượng, suốt hai ngày, chắc là cậu nhốt mình ở trong phòng, ghép từng mảnh lại với nhau, hợp thành.
Mà nửa tháng sau, đồng nghiệp lại oán hận với cô, nói lần đó mua ghép hình mấy trăm đồng, nhưng cuối cùng đứa bé ghép được một nửa, mất hết kiên nhẫn, cuối cùng do cô ấy và cha đứa bé hợp lại ghép, nói khóc không ra nước mắt, đầy bụng bực tức.
Vân Thi Thi nghe xong, cực kỳ kiêu ngạo nói, “Hữu Hữu nhà tôi hai ngày đã ghép xong rồi.”
Đồng nghiệp đó liền phản bác, “Không có khả năng? Nhất định là cô giúp đứa bé đúng không?”
Cô vô tội nói, “Mỗi ngày tôi đều ở công ty tăng ca, làm gì có thời gian?”
“Tôi không tin!”
Vân Thi Thi lấy điện thoại ra đưa ảnh chụp thành phẩm cho cô ấy xem, đồng nghiệp này mới nửa tin nửa ngờ, chỉ dùng loại ánh mắt đánh giá quái vật nhìn cô, hỏi một câu cực kỳ kinh điển, “Thi Thi… Rốt cuộc đứa bé nhà cô được sinh ra như thế nào?”
Sinh ra một cực phẩm như vậy.
Câu hỏi này làm Vân Thi Thi dở khóc dở cười!
“Đứa bé càng kiên nhẫn, càng là đứa bé cực kỳ thông minh.”
“Đúng vậy, đứa bé nhà chúng tôi một chút kiên nhẫn cũng không có, cho dù chơi món đồ chơi mà mình thích, đều không vượt quá ba ngày.”
Hữu Hữu thì không, cô đưa đồ chơi cho cậu, cậu đều bảo vệ an toàn chúng trên giá sách, còn cách một khoảng thời gian cực kỳ yêu thương lau sạch chúng.
Cho dù chuyển nhà rất nhiều lần, món đồ chơi cũng rất ít khi làm mất, trước khi chuyển nhà, cậu sẽ cho đồ chơi vào trong một cái hộp giấy đóng gói mang đi.
Cậu cực kỳ nhớ những người bạn cũ này.
Lâu ngày, có lẽ không còn hứng thú đùa nghịch nữa rồi.
Chỉ là thời thơ ấu cô đơn như vậy, đều có những món đồ chơi này làm bạn với cậu, bởi vậy lúc này mới không nỡ ném chúng qua một bên.
Vân Thi Thi đột nhiên cười.
Có gì có thể so được với tâm ý của mình được đứa bé quý trọng chứ.
Có một loại trung thành rất lớn.
Mỗi khi cô nhìn thấy Hữu Hữu bảo quản đồ chơi mà cô đưa, sẽ cảm thấy cực kỳ vui mừng, cực kỳ vui vẻ.
Cho dù là người yêu cũng được, người thân cũng được, trong lúc đó đều tồn tại một loại cảm giác ‘Vui sướng’.
Đứa bé cũng hi vọng nhận được cha mẹ vui mừng.
Mà cha mẹ cũng như vậy.
Mấy nhân viên cửa hàng vừa hâm mộ vừa trao đổi cách chăm sóc đứa bé, giúp Vân Thi Thi mặc áo cưới đuôi cá.
Vân Thi Thi đi ra khỏi phòng thử đồ lần thứ hai, mọi người nhìn thoáng qua, rất đỗi kinh ngạc!
“Cô Vân, bảo bối nhà cô đúng là có mắt thẩm mỹ! Áo cưới đuôi cá mặc trên người cô, càng làm nổi bật lên tao nhã mê người của cô!”
“Qúa khen.”
“Đâu có quá khen, tuyệt đối không quá khen!”
Vân Thi Thi đẩy cửa đi ra ngoài, Hữu Hữu vừa nghe thấy tiếng mở cửa, liền kích động chạy tới, ánh mắt vốn rung động không nhỏ, lập tức chạy xung quanh cô một vòng, đánh giá vài lần, hài lòng gật gật đầu.
“Mẹ mặc bộ này, càng đẹp hơn bộ đầu tiên nha!”
Mộ Nhã Triết và Tiểu Dịch Thần cũng ngẩng đầu nhìn, hai đôi mắt cha con ăn ý chớp lóe, hiện lên ánh sáng kinh ngạc.
“Oa oa oa - -!”
“Oa - -!”
Tiểu Dịch Thần lại khoa trương kêu lên một tiếng, lập tức ôm ***, nói sự thật, “Mẹ, sao mẹ có thể xinh đẹp như vậy? Con và cha sắp bị mẹ làm say mê rồi!”
Mộ Nhã Triết nhịn không được cốc đầu cậu một cái, “Rụt rè một chút!”
Tiểu Dịch Thần, “Cha à, muốn rụt rè thì cha đi mà rụt rè, con không cần rụt rè! Bởi vì thật sự rất đẹp mà!”
Hữu Hữu ở bên cạnh lạnh lùng hừ một tiếng, “Hừ, vuốt ௱ô** ngựa!”
“Cái gì chứ! Là nói thật thôi mà! Anh thật sự cảm thấy mẹ rất đẹp!”
“Ngoại trừ xinh đẹp, anh còn có thể phát biểu một chút quan điểm đóng góp không?”
Hữu Hữu nói ra những lời làm người ta ngạc nhiên.
Mấy nhân viên cửa hàng ở một bên lại ngổn ngang trong gió.
Đóng góp…
Đứa bé vậy mà còn hiểu được ‘Đóng góp’.
Tiểu Dịch Thần sờ cằm trầm ngâm một lát, lập tức vỗ tay, “Mẹ mặc bộ này, rất giống nữ thần!”
Hữu Hữu hừ một tiếng nói, “Mẹ vốn là nữ thần mà!”
“Giống mỹ nhân ngư!”
“Hừ. Tầm thường!”
Vân Thi Thi bị những lời nói của bọn họ làm vui vẻ, nhịn không được nói, “Các con đang cố gắng chuốc lời ngon ngọt cho mẹ sao!”
Tiểu Dịch Thần chạy đến trước mặt cô, tội nghiệp nói, “Mẹ, đây sao có thể là chuốc lời ngon ngọt được? Chẳng lẽ mẹ muốn Tiểu Dịch Thần mổ tim ra cho mẹ xem, mới biết được Tiểu Dịch Thần thật lòng khen mẹ sao?”
Vân Thi Thi, “…”
Hữu Hữu ghét bỏ nhíu mày, “Hừ...! Đáng ghét.”
Vân Thi Thi chờ mong nhìn về phía Mộ Nhã Triết, hỏi, “Bộ này thế nào? Anh cảm thấy được không?”
Mộ Nhã Triết nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, trong mắt giấu không được kinh ngạc nồng đậm, lập tức nói, “Nếu mặc bộ này hôm hôn lễ, nhất định rất đẹp.”
“Cái gì mà rất đẹp, cha à, cha có biết khen ngợi người khác hay không?”
Tiểu Dịch Thần dừng một chút, lập tức say mê nói, “Mẹ mặc bộ này tham dự hôn lễ, nhất định sẽ kinh diễm bốn phương, mê đảo mọi người!”
Hữu Hữu ở bên cạnh mặt không chút thay đổi nói, “Rốt cuộc thì anh cũng học được mấy câu thành ngữ rồi.”
“Ha ha - -”
Vân Thi Thi cười.
Tiểu Dịch Thần nhất thời bị phá đám mặt xám mày tro, căm giận giậm chân một cái, “Hữu Hữu, em còn như vậy, anh không chơi với em nữa!”
“A! Có tiến bộ, biết uy hiếp người khác rồi sao?”
Hữu Hữu nói xong, từ từ vỗ tay, “Ai nha, đúng là rất mong đợi đó! Anh không muốn chơi với em, tốt nhất anh đừng dán em nữa!”
Tiểu Dịch Thần ấm ức ôm lấy chân Vân Thi Thi, tìm kiếm ấm áp, “Anh dán mẹ là được rồi!”
Hữu Hữu lập tức đi tới, bẻ tay cậu, “Anh tránh ra! Đừng làm bẩn váy mẹ. Không được dán mẹ!”
“Làm cái gì vậy! Anh muốn dán mẹ!”
“Đánh anh!”
“Đến đây! Sợ em chắc! Cánh tay cẳng chân đều nhỏ, một nắm đấm, quá nhẹ.”
Nói xong, Tiểu Dịch Thần lại còn gồng tay lên, nổi lên cơ bắp, phơi bày một chút giá trị vũ lực của mình.
Mọi người thấy cánh tay cậu có cơ bắp, đều nhao nhao hoảng sợ.
Trời ạ!
Đứa bé nhỏ như vậy, thậm chí còn có cơ bắp!
Bị dọa tại chỗ!
Trong lòng mọi người yên lặng oán thầm - -
Rất muốn sinh ra một bảo bối đáng yêu như vậy!

Thử liên tiếp hơn mười bộ áo cưới là một loại thể nghiệm như thế nào?
Sắp!
Trống!
Rỗng!
Rồi!
Thử liên tiếp, mỗi một bộ đều rất đẹp, đều rất hài lòng, mỗi bộ đều không nỡ dứt bỏ.
Cuối cùng, trải qua ‘Nghiên cứu’ kịch liệt của ba cha con (thiếu chút nữa đánh nhau), cuối cùng quyết định bộ áo cưới cổ chữ V và kiểu đuôi cá, mặc trong hôn lễ cùng ngày.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc