Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1239

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vào phòng thử đồ, mấy nhân viên cửa hàng đột nhiên hưng phấn tranh nhau hỏi cô, “Hai bảo bối nhỏ nói chuyện quá đáng yêu rồi! Tôi chưa từng thấy đứa bé nào đáng yêu như vậy, bộ dạng trắng nõn, chẳng những đáng yêu, còn nói chuyện rất nghiêm túc, giống như người lớn vậy!”
“Quá đáng yêu rồi! Thực hâm mộ một đôi thai song sinh này! Nếu tôi có thể sinh ra hai đứa bé như vậy, có một đôi đáng yêu như thiên sứ nhỏ đó, quả thực hạnh phúc đầy bong bóng rồi!”
“Chẳng những đáng yêu, lại còn cực kỳ lễ phép, giống như thân sĩ nhỏ lịch sự nho nhã! Vừa ngoan vừa nghe lời!”
“Bé cưng nhà cô bao nhiêu tuổi rồi?”
Vân Thi Thi nói, “Bảy tuổi rồi.”
“Bảy tuổi? Mới có bảy tuổi sao?”
“Tôi thấy vóc dáng rất cao mà!”
Nhóm nhân viên cửa hàng liếc mắt nhìn nhau một cái, đột nhiên kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, sau đó vội vàng nói, “Bé cưng nhà tôi cũng bảy tuổi rồi! Nhưng mà so với bé cưng nhà cô…” Cô ta dừng một chút, ngữ khí thay đổi, có chút mất mát, “Haizz! Kém xa nhiều như vậy!”
Vân Thi Thi bật cười nói, “Nói gì vậy? Nào có ai nói bé cưng nhà mình như vậy đâu?”
Vẻ mặt nhân viên cửa hàng đó buồn bực nói, “Nói thật thôi mà! Cùng bảy tuổi, đứa bé nhà tôi, ngay cả nói chuyện cũng không rõ, có thể nói ra được đầu bài thơ, hoặc là đếm từ 100 đến 200, cũng không dễ dàng rồi! Lần trước, thằng nhóc đó không dễ dàng gì mới học xong đếm đến 100, tôi và cha đứa bé vui vẻ mở tiệc chúc mừng! Mẹ tôi nói, lúc tôi bảy tuổi, đếm đến 10 cũng không được!”
Vân Thi Thi chảy mồ hôi lạnh.
Đếm đến 100 sao, Hữu Hữu vừa mới bắt đầu nói chuyện, đã học xong số đếm, so với những đứa bé cùng tuổi, chỉ số thông minh của cậu đúng là cao hơn nhiều.
Chuyện này nói lên cái gì, tính logic của cậu rất tuyệt, lúc được một tuổi rưỡi, cũng có thể đếm đến 100.
Khi đó, Vân Nghiệp Trình còn cảm thấy vô cùng kinh ngạc!
Có một lần, còn nói đùa rằng, lúc Hữu Hữu nhỏ hơn cô còn thông minh hơn.
Vân Thi Thi vừa xấu hổ vừa cảm thấy kiêu ngạo.
Vừa nhắc đến đứa bé, mấy nhân viên cửa hàng nháy mắt mở ra máy hát, không ngừng kể lể bảo bối nhà mình.
“Đứa bé nhà chúng tôi, haizz! Mỗi ngày chỉ biết đồ ngọt, trà sữa, lúc trước cô đứa bé ngẫu nhiên mang tới một ly trà sữa, thằng bé vụng trộm nếm thử, giống như mở cửa một thế giới mới vậy! Vốn uống nước lọc là tốt nhất, bây giờ một ngày không ᴆụng vào đồ ngọt, thì thèm ăn khóc ầm ĩ! Đứa bé giao cho bố mẹ chồng chăm sóc, vợ chồng già cưng chiều, mỗi ngày đều mua đồ ngọt về cho thằng bé ăn! Nhưng mấy thứ này, sao đứa bé có thể ăn mỗi ngày được? Tôi chỉ nêu ý kiến của mình ra, bố mẹ chồng oán hận tôi không chăm sóc tốt cho đứa bé! Tôi chính là vì đứa bé mà ngăn đứa bé ăn nhiều đồ ngọt nha!”
“Đứa bé phải được dạy dỗ nha, Mạt Mạt, cô nên dành chút thời gian bên cạnh đứa bé, nếu không cứ tiếp tục như vậy, đứa bé sẽ được cưng chiều vô pháp vô thiên, đến lúc đó, cô dạy đứa bé, căn bản không có uy nghiêm, đứa bé cũng sẽ không nghe lời cô, sẽ trở nên cực kỳ tùy hứng.”
“Đúng vậy! Mạt Mạt, tôi cũng là người từng trải, nếu giao đứa bé cho trưởng bối chăm sóc, vậy thì đợi bị làm hư đi. Bá vương nhỏ nhà chúng tôi đó, bị làm hư rồi! Đều nói con gái là áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ, nhưng tổ tông nhỏ nhà tôi, chỉ nghe ông nội bà nội nói, căn bản không nghe lời tôi. Mới học nhà trẻ, tôi nói một câu, con bé nói lại mười câu, thao thao bất tuyệt! Sau này lớn lên còn thế nào nha?”
“Tổ tông nhỏ nhà tôi, tôi kiên trì tự mình chăm sóc! Đứa bé rất gần gũi tôi, lúc sáu tuổi, còn tự mình gấp được chăn. Tôi còn tưởng rằng đứa bé nhà tôi xem như là thông minh hiểu biết, nhưng hôm nay so sánh thì, haizz…”
Vân Thi Thi nhíu mày bất đắc dĩ.
Sao có thể so sánh đứa bé như vậy.
Cha mẹ cần phải làm cho đứa bé tự tin nhất, để cho đứa bé biết, làm một chuyện tốt, là việc tuyệt nhất, trong cảm nhận của mẹ và cha, cậu cũng là tuyệt nhất.
Mà không phải lấy mình ra so sánh với những đứa bé khác, nếu không tự tin của đứa bé sẽ bị ‘Đứa bé nhà người ta’ đánh bại.
Lâu ngày, đứa bé sẽ mất đi cố gắng, động lực ban đầu, bởi vì trong tiềm thức cho rằng, làm như thế nào, cho dù làm tốt, cũng không nhận được khen thưởng, không sánh bằng ‘Đứa bé nhà người ta’.
Một người đột nhiên hỏi, “Cô Vân, đứa bé nhà cô ai chăm sóc thế?”
Vân Thi Thi cười nói, “Trước khi tôi gia nhập giới giải trí, tuy công việc bận rộn, làm viên chức công ty, nhưng mà cũng tự mình chăm sóc đứa bé. Hữu Hữu nhà tôi từ nhỏ cũng rất tự lập, ba tuổi tự mình mặc quần áo, bốn tuổi tự mình đứng trên ghế, xuống bếp nấu cơm! Không biết vì sao, từ nhỏ Hữu Hữu đã rất thông minh, hiểu chuyện nghe lời, hiểu được hiếu thuận với bề trên, ngoại trừ tính tình ngày thường quá im lặng một chút. Làm tôi kinh ngạc chính là, thằng bé làm đồ ăn ngon không ai sánh bằng.”
Cho dù cô nói chuyện đã để lại ba phần, nhưng mà vừa dứt lời, phòng thử đồ rộng như vậy, nhất thời yên tĩnh trong nháy mắt.
“…”
Mọi người nhất thời trợn mắt há miệng.
Quá nghịch thiên rồi!
Tự mình xuống bếp nấu cơm?
Tay nghề cũng không tệ lắm?
Nghe qua quả thực không thể tưởng tượng nổi.
“Tự mình xuống bếp sao?”
“Lúc bốn tuổi hả?”
“Trời ạ, đây không phải là thần đồng sao!”
Một đám người ngổn ngang trong gió, lắc đầu liên tục, “Tôi không tin đâu! Đứa bé nhà tôi chín tuổi, ăn cơm tôi còn đuổi theo sau đút, nghịch ngợm muốn ૮ɦếƭ.”
Vân Thi Thi nói, “Cô phải tập cho đứa bé quen, ví dụ đứa bé không chịu ăn, như vậy cô cứ ăn cơm của mình, đợi đứa bé đói bụng, cũng không được cảm thấy đau lòng, luống cuống tay chân đút đồ ăn cho đứa bé, còn nói cho đứa bé biết, lúc ăn cơm mà không ăn, thì không cần ăn nữa. Lâu dần, đứa bé sẽ hiểu được, nếu không ăn, không nghe lời, thì đói bụng. Nếu không đứa bé dưỡng thành thói quen, cho rằng cô cầu xin đứa bé ăn gì đó, cho dù không ăn, đói bụng vẫn có ăn, cho nên càng lúc càng tùy hứng.”
“Hóa ra là như vậy!”
“Haizz! Nói thật, thật hâm mộ cô nha! Có hai bảo bối nghe lời như vậy, nhưng thường có một số việc, hâm mộ cũng không được! Có phải từ nhỏ cô đã dạy cho đứa bé rất nhiều điều thú vị không?”
Vân Thi Thi lắc đầu, “Chuyện này thì không có. Trái lại, tôi bình thường bận rộn nhiều việc, có rất ít thời gian nghỉ ngơi, tăng ca đến đêm khuya, đứa bé một mình ở nhà, ngoại trừ giữa trưa và buổi tối tôi bớt chút thời gian trở về ăn cơm với đứa bé, bình thường thật sự có rất ít thời gian nói chuyện với đứa bé. Nhưng từ nhỏ đứa bé đã có tính kiên nhẫn, tính cách điển hình của chòm sao Xử nữ, làm một chuyện, nhất định phải làm tốt nhất mới thôi, phải thật hoàn hảo. Đứa bé bình thường không có tính kiên nhẫn, thằng bé lại có thể làm rất khá.”
Cô nhớ lại trước đây, cực kỳ lưu hành loại trò chơi ghép hình.
Có ghép hình kiến trúc lập thể, kiểu dáng nhà cao tầng hiện đại, khó nhất là tháp Eiffel, có khoảng mấy ngàn miếng ghép hình, một đứa bé bình thường căn bản không có tính kiên nhẫn ghép lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc