Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1236

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Ngược lại cô rất biết cách ‘Dò số ghế ngồi’ đó. Quan trọng là, phân lượng của cô đối với anh ấy, không đáng giá nhắc đến.”
Tống Ân Nhã nghẹn họng, “…”
“Trước đây anh ấy cưng chiều cô, chỉ vì coi cô là em gái mà đối đãi, chuyện này có thể coi như nhau được sao?”
Vân Thi Thi phân biệt được rất rõ ràng.
Tống Ân Nhã cho rằng chỉ bằng như vậy mà có thể chọc giận được cô sao?
Ha ha.
Người đàn ông giống như Mộ Nhã Triết, cưng chiều một người phụ nữ, phương thức lớn nhất, là tuyệt đối không cho bất luận người phụ nữ nào diễu võ dương oai trước mặt cô!
Cô là người phụ nữ đầu tiên của anh, cũng là người duy nhất, và là người cuối cùng.
Cô cũng là người vợ duy nhất trên danh nghĩa của anh, là chồng của cô, anh chưa bao giờ tạo ra bất luận phiền toái gì cho cô.
Mộ Uyển Nhu cũng được, Tống Ân Nhã cũng được, tình cảm của anh đều rất rõ ràng, không có bất luận qua lại linh tinh.
Chỉ bằng việc này, cô đối với anh còn có cái gì không hài lòng.
“Kỳ thật! Trước đây anh ấy yêu thương cô, xem cô như em gái, quan hệ này vốn có thể duy trì, tôi cũng sẽ không có thành kiến. Ai bảo cô chọc người ta ghét, chọc người ta phiền? Tôi chán ghét cô, quan hệ này, cũng cắt đứt rồi! Anh ấy sẽ vì tôi, đoạn tuyệt quan hệ sạch sẽ với cô, nhưng anh ấy sẽ nguyện ý vì cô, đoạn tuyệt quan hệ với tôi sao?”
Từng chữ như châu ngọc ép hỏi, làm Tống Ân Nhã biến sắc.
Giang Khởi Mộng thấy Tống Ân Nhã đứng không vững, bước chân lảo đảo, khẩn trương tiến lên một bước, đỡ cánh tay cô ta.
Vân Thi Thi chẳng những không có chút nhượng bộ, trái lại càng lúc càng ép cô ta, “Cô đối với anh ấy mà nói, căn bản không quan trọng, cho nên tôi cầu xin cô, đừng tự mình đa tình nữa. Hiểu không?”
“Vân Thi Thi!”
Tống Ân Nhã nhịn không được kêu lên, nước mắt không khống chế được rơi xuống, đôi môi trắng bệch, cười thê lương, “Cho nên? Nếu anh Mộ đối đãi với cô như vậy, cô đối xử với anh ấy thế nào? Anh ấy là gia chủ nhà họ Mộ, hào quang rực rỡ, không ai bì nổi, vì cô, vậy mà từ chức gia chủ, chắp tay để lại giang sơn! Cô có bao nhiêu tùy hứng! Để cho một người đàn ông kiêu ngạo như vậy, vậy mà vì cô nhường lại vị trí gia chủ? Nếu không phải tại cô, bây giờ anh ấy còn là gia chủ nhà họ Mộ, tiền đồ vô hạn, là cô, là cô hủy hoại anh ấy! Đây là phương thức cô yêu một người đấy sao? Cô không biết như vậy quá tàn nhẫn sao? Chẳng lẽ cô không nghĩ tới, một khi anh ấy ngã từ trên cao xuống, sẽ rơi vào hoàn cảnh khó khăn sao?”
Vân Thi Thi giật mình, nhếch môi.
Thực ra, cô nhìn anh vì cô, từ chức gia chủ, trong lòng cảm động phát ra từ đáy lòng.
Một người đàn ông kiêu ngạo như vậy, vì cô không tiếc từ bỏ giang sơn, chỉ bằng việc này, cô quyết tâm không oán không hối làm bạn với anh cả đời, cùng chung vinh nhục.
Đồng thời, cô cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Cho dù anh rời khỏi nhà họ Mộ, không giống như lúc trước, sau khi rời khỏi nhà họ Mộ, rơi vào hoàn cảnh khó khăn, bất luận là giàu hay nghèo, cô cũng sẽ cùng anh đối mặt.
Cô từng nghĩ, anh bị nhà họ Mộ xa lánh, thất nghiệp, không có công việc, người đàn ông kiêu ngạo như vậy bị đả kích, nhất định sẽ không gượng dậy nổi.
Cho dù Hữu Hữu cực kỳ xuất sắc, mà cô cũng có thể dựa vào diễn phim để kiếm thu nhập, duy trì cuộc sống.
Nhưng người đàn ông như vậy, nhất định khó mà tiếp nhận vợ và con trai ‘tiếp tế’ cho mình.
Nhưng mà, người đàn ông kiêu ngạo này, lại cho cô kinh ngạc và mừng rỡ lần nữa.
Anh từng nói với cô, “Anh tuyệt đối không để cho người phụ nữ của anh đi theo anh chịu khổ dù chỉ một ngày, cũng tuyệt đối không cho phép mình nghèo túng dù chỉ một giây đồng hồ.”
Anh không giây phút nào không nói với chính mình, anh sẽ cho vợ và con trai của anh cuộc sống hạnh phúc nhất.
Anh cưới cô, là vì yêu cô, vì muốn danh chính ngôn thuận cưng chiều cô, vì chăm sóc cô thật tốt, mà không phải để cho cô đi theo mình chịu khổ, đi chịu cuộc sống nghèo túng, bần cùng.
Vợ chồng nghèo khổ đúng là bi thương.
Làm một người đàn ông, sẽ cho cô cuộc sống tốt nhất.
Anh cũng làm như vậy, còn làm được rồi.
Anh đã sớm tính toán rời khỏi nhà họ Mộ, chỉ vì cô, kế hoạch này không thể không đẩy lên, may mà tất cả đều nằm trong sự khống chế của anh, cho dù nhiều lần nguy cấp, nhưng mà anh vẫn khống chế được.
Vân Thi Thi cười, nhẹ nhàng nói bâng quơ, “Thì tính sao!”
“Thì tính sao?”
Tống Ân Nhã giận quá thành cười, “Vân Thi Thi, cô đúng là khốn nạn! Yêu một người đàn ông, tất nhiên hi vọng anh ấy có thể trở nên ưu tú hơn, nhưng cô thì sao, chẳng những không có cống hiến, trái lại còn cản trở! Đổi lại là tôi, cho dù buông tay, cũng sẽ không hại anh Mộ rơi vào hoàn cảnh chật vật như vậy! Nhỡ đâu tập đoàn Thánh Ngự không qua khỏi cửa ải khó khăn, nhỡ đâu, lần này anh ấy thật sự không gượng dậy nổi, lương tâm của cô có thể yên ổn được sao? Nếu ở cùng với tôi, toàn bộ đều khác rồi! Nhà họ Tống có năng lực, nâng đỡ anh Mộ một lần nữa làm gia chủ! Không tiếc dùng mọi cách, để anh ấy đoạt lại thứ thuộc về mình! Không giống cô, chỉ biết bôi nhọ kiêu ngạo và ưu tú của anh ấy! Cô là người phụ nữ ích kỷ, căn bản không thích anh Mộ! Đây là phương thức cô yêu một người sao? Đê tiện! Khốn nạn!”
Vân Thi Thi nghiêng đầu nhìn cô ta, nhìn Tống Ân Nhã điên cuồng nhục nhã cô, châm chọc cô, giống như như vậy có thể đạt được mục đích, đâm cô thương tích đầy mình.
Cô đột nhiên cười lạnh một tiếng, “Làm cô thất vọng rồi, người đàn ông của tôi, không yếu đuối như thế!”
Tống Ân Nhã ngẩn ra, thấy cô chẳng những không có thẹn quá thành giận, trái lại nhìn cô ta bằng biểu tình thương hại, giống như cô ta đáng thương đến cỡ nào!
“Lúc trước nhà họ Mộ muốn anh ấy chọn nhà họ Mộ và tôi, anh ấy lựa chọn tôi! Có lẽ đây chính là trả giá lớn khi yêu tôi. Nhưng mà sao? Anh ấy chẳng thèm ngó tới, vứt bỏ nhà họ Mộ, lựa chọn tôi! Chuyện này nói lên cái gì?”
Vân Thi Thi đột nhiên tiến đến gần cô ta, tao nhã dán vào tai cô ta, chậm rãi nói, “Chuyện này nói lên giá trị con người của tôi tôn quý hơn cô, anh ấy yêu tôi, vứt bỏ tất cả, mà cô thì sao? Vì anh ấy, không từ thủ đoạn, đi dùng thủ đoạn hạ lưu, *** nhân tạo, hi vọng muốn thông qua phương thức mang thai trói buộc anh ấy! Cô thật đáng thương, không tiếc trả giá toàn bộ, không biết xấu hổ dán lên, anh ấy vẫn không thèm liếc mắt nhìn cô lấy một cái. Tống Ân Nhã, tôi cảm thấy cô rất đáng thương, người đàn ông cô yêu, liếc mắt một cái cũng không nguyện ý cho cô, cô biết mình có bao nhiêu đáng thương không?”
Tống Ân Nhã nghe vậy, nắm chặt tay lại, lùi lại mấy bước, thở dồn dập nhìn cô, đỏ tròng mắt.
Vân Thi Thi không nói, có lẽ cô ta còn chưa giác ngộ!
Nhưng mà cô vừa nói, lúc này Tống Ân Nhã mới phản ứng kịp, vừa rồi những lời cô ta nhục nhã cô, thực ra thì sao?
Là vô hình nhục nhã chính mình!
Mỗi một câu nói của cô, hiện giờ như xé mở những vết sẹo đã kết vảy, chảy máu, máu thịt mơ hồ!
“Đủ rồi!”
Tống Ân Nhã cắn chặt môi, nói, “Cô đừng nói nữa!”
Mặt Vân Thi Thi không chút thay đổi nói với cô ta, “Tống Ân Nhã, nhục nhã như vậy, cũng cần phải có mức độ.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc