Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 122

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Mẹ …, có phải là Hữu Hữu không ngoan? Bà ngoại và dì nhỏ đều không thích Hữu Hữu..."
Cô nghe xong, vô cùng đau lòng.
Vân Na, cô ta không biết chân tướng của sự việc cũng thôi đi, trông thấy Vân Thiên Hữu lần này đến lần khác ςướק đoạt sự cưng chiều của cha với cô ta, cho nên tức giận!
Thế nhưng Lý Cầm... Riêng việc Lý Cầm đối xử cay nghiệt với Hữu Hữu, Vân Thi Thi không thể nào tha thứ!
Lúc trước tờ hợp đồng kia, là do bà ta bức bách cô ký!
Cô hi sinh chính mình, là vì giúp nhà họ Vân giảm bớt áp lực nợ nần, thế nhưng bà ta vẫn cay nghiệt với Hữu Hữu, làm sao cô có thể tha thứ được?
Nghĩ tới đây, Vân Thi Thi nắm chặt tay, chậm rãi nói: "Nếu mẹ không thích con trai tôi, tôi có thể tự mình ra ngoài thuê nhà."
Dứt lời, cô lập tức nói: "Tôi phải đi về, tối hôm qua không có trở về, chắc chắn Hữu Hữu rất lo lắng!"
Nói xong, cô thu dọn đồ đạc của mình, vội vã đi ra cửa.
Mộ Nhã Triết ở sau lưng nói: "Một mình em trở về?"
"Ừ, tự tôi trở về!"
Anh nở nụ cười: "Nơi này không có xe cộ qua lại, ở bên ngoài trang viên có một đoạn đường núi rất dài, em xác định, mình có thể trở về?"
Đột nhiên Vân Thi Thi im lặng, sau đó, cô không còn cách nào đành nhìn về phía anh.
"Đưa tôi về!"
...
Vân Thi Thi chậm chạp không về, bây giờ, ngoài cửa sổ sắc trời đã tối.
Hữu Hữu đã một ngày chưa ăn cơm, bụng đói đến cồn cào.
Nếu là trước kia, cậu nhất định sẽ chuẩn bị bữa tối chờ mẹ về cùng nhau ăn, nhưng mà bây giờ đã qua bảy giờ tối, chỉ sợ mẹ không về kịp!
Đơn giản cũng lười làm cơm, cậu lấy từ trong tủ lạnh ra một cái bánh pizza buổi trưa đặt còn chưa kịp ăn bỏ vào lò vi sóng đun nóng, ăn ngon lành.
Chẳng qua là, lúc này ăn nhưng trong lòng cậu cảm thấy rất tủi thân!
Lần đầu tiên trong đời, nước mắt bánh bao nhỏ tràn ra viền mắt chảy xuống gò má.
Lúc đầu, cậu còn lau khô nước mắt, nhưng tay nhỏ càng dụi, nước mắt càng chảy không ngừng.
Từ nhỏ cậu đều rất kiên cường, rất dũng cảm, rất ít khi chảy nước mắt.
Mặc dù là đi bệnh viện tiêm, những đưa trẻ khác không đứa nào không khóc thét lên, chỉ một mình cậu vẫn ngồi ở chỗ đó, dũng cảm đưa cánh tay ra, cau mày, vẻ mặt bình tĩnh, mí mắt cũng không nháy một cái.
Những lúc mà cậu muốn làm nũng với mẹ thì sử dụng nước mắt luôn là sự lựa chọn tốt nhất của cậu.
Bất quá cũng là thủ đoạn nhỏ khi làm nũng, nhưng nước mắt uất ức, là lần đầu tiên.
Cho tới nay, mặc kệ là muộn, mẹ đều trở về cùng cậu ăn cơm, mặc dù công việc bận rộn, cho dù tăng ca đến đêm khuya, cũng sẽ xin quản lí nghỉ một tiếng, trước tiên trở về cùng cậu ăn cơm, rồi trở lại công ty tiếp tục công việc.
Thế nhưng đêm nay, mẹ lại nhỡ hẹn, một cuộc điện thoại đều không có, tự nhiên trong lòng cậu cực kỳ uất ức.
Càng nghĩ, trong lòng càng cảm thấy thương tâm, nước mắt liên tục rơi xuống, cậu đưa tay mạnh mẽ lau đi, cầm lấy điện thoại di động mắt liếc nhìn, đã tám giờ tối, người còn chưa có trở về, uất ức này càng không kìm nén được, chu cái miệng nhỏ nhắn, ôm gối ôm ngồi trên ghế salông khóc lên.
"Hu hu... Mẹ, mẹ không cần Hữu Hữu..."
Tại sao mẹ còn chưa trở về?
Lẽ nào, có người đàn ông kia, thì không cần cậu nữa sao?
Cậu nghĩ tới lời nói khiêu khích của người đàn ông kia, sắc mặt tái nhợt đi.
Chán ghét ông ta!
Bất kỳ người nào muốn ςướק mẹ khỏi cậu, đều là người rất xấu!
Vẻ mặt tiểu bánh bao vô cùng u oán, nếu Lý Hàn Lâm ở đây, nhất định sẽ cả kinh con ngươi đều muốn rớt ra ngoài!
Vẻ mặt tiểu bánh bao vô cùng u oán, nếu Lý Hàn Lâm ở đây, nhất định sẽ cả kinh con ngươi đều muốn rớt ra ngoài!
Bình thường, trong ấn tượng của ông về Vân Thiên Hữu, là tiểu bánh bao trưởng thành và lạnh lùng hơn so với các đứa nhỏ khác, đừng nói là nước mắt, tính tình lạnh nhạt trầm tĩnh, giống như không có cái gì có thể tác động tâm tình của cậu.
Nhưng mà bây giờ, chỉ một mình làm ổ trong góc sô pha, mặc cho thân thể lõm vào, đôi mắt bởi vì khóc nhiều mà sưng đỏ.
Từ trước đến giờ cậu không phải yếu ớt như vậy, nhưng bởi vì Vân Thi Thi "Sai hẹn", trong lòng cậu mơ hồ cảm thấy bất an.
Cậu không thích nhà lạnh tanh như vậy, trong phòng lớn, chỉ có âm thanh máy truyền hình, một chút mùi vị tình người cũng không có.
Trong phòng tối tăm, cậu mở tất cả đèn đuốc, nhưng vẫn không thể che giấu được bầu không khí lạnh lẽo.
Bình thường, khi mẹ ở nhà, lúc nào cũng có tiếng cười nói, mặc dù, cô mệt mỏi, cũng sẽ ngồi trước bàn đọc sách, nhìn cậu làm bài tập toán.
Cậu yêu thích làm bài tập toán, cho dù đó là những đề đã cũ, có thể tính nhẩm ra kết quả một lượt ở trong lòng, nhưng trước mặt mẹ, cậu làm bộ hồ đồ dốt đặc cán mai, thậm chí còn đếm trên đầu ngón tay, mỗi một phép tính, mẹ đều giúp đỡ cậu, mặc kệ bao nhiêu bài tập toán, cậu đều làm rất say sưa.
Nhưng hôm nay, trong nhà chỉ có một mình cậu, mặc dù là tiết mục bình thường thích xem nhất, cũng không muốn xem.
Không biết... Sau đó tiếp tục như thế nào!?
Người đàn ông kia, thật sự yêu mẹ sao?
Nhưng mà, cũng không thể yêu thật lòng! Người đàn ông kia, còn có người nhà, nhưng cậu ngoại trừ mẹ, không còn gì cả!
Không được ςướק đi mẹ, chuyện gì cậu cũng đồng ý.
Trong lúc cậu nhóc đang cực kỳ phiền muộn, chuông điện thoại di động lại vang lên.
Cậu gần như là nhảy lên, từ trên ghế sa lông nhảy bật ra, vẻ mặt tràn ngập mong đợi vui vẻ, thậm chí không kịp xỏ giày, để chân trần chạy đến trước bàn nhấc điện thoại di động lên, vừa nhìn màn hình, sắc mặt lập tức thất vọng trở nên ảm đạm.
Trên màn ảnh ghi chú dòng chữ "Lý Hàn Lâm" nhảy lên không ngớt.
Cậu lau nước mắt, ngắt điện thoại.
Vừa mới khóc, âm thanh khàn khàn, cậu mới không muốn bị người khác chê cười, chạy đến trước bàn, ừng ực uống vài ngụm nước sôi, cho đến khi cổ họng khôi phục giọng điệu như bình thường, mới quay lại nghe điện thoại.
"Này?"
"Tổng giám đốc Vân, cháu đã ngủ chưa?"
Hữu Hữu nói: "Vẫn chưa, có chuyện gì?"
Giọng điệu ngắn gọn lưu loát, giống như dáng vẻ cậu điềm đạm đáng yêu ăn năn hối hận lúc này, không phải cùng một người.
"Là thế này, liên quan đến lúc trước, cháu dặn chú... Một ít tài liệu liên quan đến cháu, chú đã tra được."
Lông mày Vân Thiên Hữu nhếch lên, vẻ mặt có chút phức tạp.
Lúc trước cậu có chút tò mò về thân thế của mình, lúc tuổi còn nhỏ, cậu thường xuyên hỏi tung tích của cha, Vân Thi Thi đối với thân thế của cậu, vẫn luôn giữ kín như bưng.
Cậu còn tưởng rằng, cậu hỏi tới cha, chạm tới chuyện đau lòng của mẹ, cậu vẫn luôn cho rằng, cậu không có cha, cậu được sinh ra thì bị cha rời bỏ.
Cậu cũng chỉ nghĩ mình không có cha. Nhưng sau đó, cậu chậm rãi hiểu rõ tin tức chân thật về cha đẻ, Mộ Nhã Triết... Cậu bắt đầu thấy hiếu kỳ, mẹ cậu cùng người đàn ông này, đến tột cùng có quan hệ như thế nào?
Ma xui quỷ khiến, cậu ra lệnh cho Lý Hàn Lâm điều tra.
Không nghĩ tới, nhanh như vậy đã có kết quả rồi?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc