Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1216

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Cảnh sát đã quan sát camera, đúng là Cảnh Điềm đã ở trong một căn phòng trang nhã trên tầng hai, nhưng ở đó có một góc ૮ɦếƭ, lúc xảy ra chuyện chỉ có thể quay được cảnh cả người cô ta bốc cháy, nhưng không thể xác định được rốt cuộc là lửa từ đâu ra. Chỉ là camera có ghi lại được một người rất khả nghi, lúc phát cháy, người đó đi từ trên tầng xuống, sau đó thản nhiên rời khỏi quán bar. Tạm thời cảnh sát đang nghi ngờ người này có liên quan đến vụ cháy, vẫn đang trong quá trình điều tra."
"Người bị thiêu cháy như thế nào?"
"Thông qua kiểm tra hiện trường đã cho kết luận là trên người Cảnh Điềm bị hắt một loại chất lỏng dễ cháy, sau đó thì bắt lửa từ một cái bật lửa."
Quý Lâm nói sơ qua tình hình.
Theo như kiểm tra hiện trường, cảnh sát phát hiện ra mảnh vụn quần áo của Cảnh Điềm và một cái bật lửa đã bị cháy rụi, kết luận sơ bộ rằng vụ cháy này không phải tai nạn ngẫu nhiên.
Trên mảnh vụn quần áo của Cảnh Điềm, cảnh sát phát hiện được dấu vết của ethanol.
Cái bật lửa được phát hiện là bật lửa zippo, lửa bị bắt lên quần áo rồi nhanh chóng lan ra khắp người.
"Ethanol?"
"Phải, ethanol gặp lửa thì sẽ nhanh chóng bốc cháy. Hơn nữa lúc đó Lục Cảnh Điềm còn mặc đồ tơ tằm nên lửa càng lan nhanh."
"..."
Vân Thi Thi bị đả kích không nhỏ.
"Như thế này chẳng phải là mưu sát sao?"
"Tạm thời vẫn chưa thể kết luận, nhưng khả năng bị mưu sát là rất cao."
"Vậy còn người kia?" Vân Thi Thi vội vàng hỏi: "Camera có quay được khuôn mặt không?"
Quý Lâm lắc đầu: "Không có, người kia đội mũ, không hề quay rõ được cái gì, quần áo trên người cũng hết sức bình thường, không có điểm gì đặc biệt, nếu lẫn giữa đám người thì sẽ không ai để ý đến."
"..."
"Hiện tại cảnh sát chỉ có thể dựa vào việc thu thập dấu vân tay tại hiện trường, hy vọng có thể phát hiện ra được manh mối gì đó từ chiếc bật lửa thì may ra vụ án sẽ có tiến triển mới."
Vân Thi Thi gật gật đầu: "Vậy còn Lục Cảnh Điềm thì sao? Hiện giờ vẫn đang được cấp cứu sao?"
"Phải." Quý Lâm dừng một chút, lại nói: "Hiện giờ người vẫn đang được cấp cứu, không biết là có thể sống sót hay không."
"Nghiêm trọng như vậy sao?"
Vân Thi Thi lập tức liên tưởng đến tình hình lúc Vân Nghiệp Trình ở trong phòng cấp cứu, mỗi một phút giây đều là một sự giày vò.
"Thật là tàn nhẫn, nếu như thật sự là mưu sát thì tại sao cứ phải dùng đến cách thức tàn nhẫn như vậy chứ? Bị lửa thiêu thành như vậy chắc chắn là rất khổ sở."
"Bác sĩ nói, khắp người Cảnh Điềm bị bỏng, diện tích thương tổn có thể lên tới 85%, nhưng đây chỉ là tính sơ bộ, sợ rằng trên thực tế còn nghiêm trọng hơn."
"85%?"
Diện tích bỏng lớn như vậy nói lên điều gì?
Cả người đã bị cháy sạch, mình đầy thương tích.
Nghĩ đến hành vi tàn nhẫn kia, Vân Thi Thi lại càng không rét mà run.
Quý Lâm nói: "Lúc tôi vừa mới đi vào, phát hiện ra ở ngoài cửa có không ít phóng viên vẫn đang ngồi đợi, đêm nay sợ là cô không đi được rồi."
"Đám phóng viên này luôn là những người nghe ngóng được tin tức nhanh nhất."
"Bây giờ giới truyền thông cạnh tranh rất kịch liệt, lại thêm mấy năm nay giá cả thị trường trượt dốc, chỉ vì câu view mà đám phóng viên này dùng mọi thủ đoạn, chưa chen lấn đến mức đầu rơi máu chảy thì chưa chịu bỏ qua." Quý Lâm lại nói tiếp: "Thi Thi, cô cũng phải chú ý an toàn, công ty cũng sẽ tăng số lượng người bảo vệ cô. Bây giờ tôi còn phải về công ty dự họp, Cảnh Điềm xảy ra chuyện như vậy, chúng ta cũng phải nhanh chóng làm tốt công tác quan hệ xã hội."
"Được. Đi đường chú ý an toàn!"
Sau khi Quý Lâm rời đi, Vân Thi Thi ngồi trên ghế dài, khuôn mặt buồn rầu, cũng không biết là đang tập trung suy nghĩ cái gì.
Cung Kiệt thấy vậy, yên lặng cầm một cái bánh chiên lên *** miệng cô.
Sau khi Quý Lâm rời đi, Vân Thi Thi ngồi trên ghế dài, khuôn mặt buồn rầu, cũng không biết là đang tập trung suy nghĩ cái gì.
Cung Kiệt thấy vậy, yên lặng cầm một cái bánh chiên lên *** miệng cô.
Vân Thi Thi hoảng sợ, cố nén cảm giác không thoải mái mà nuốt bánh xuống, tức giận trợn mắt lên nhìn anh: "Này! Em làm cái gì thế?"
"Chị đang nghĩ gì vậy?"
Vân Thi Thi mấp máy miệng, nhưng rồi lại không nói gì.
Cung Kiệt khẽ xoa đầu cô: "Chỉ là một người không liên quan mà thôi, cần gì phải vì cô ta mà lo nghĩ linh tinh."
"Chị chỉ là có dự cảm không lành thôi."
"Đừng có nghĩ ngợi lung tung." Cung Kiệt ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng xoa bờ vai cô: "Chị yên tâm, có em ở đây, ai cũng không thể tổn thương đến chị được."
"Tiểu Kiệt..."
"Hử?"
"Em còn nhớ không, chị đã từng nói qua với em, cha mẹ nuôi của chị có một người con gái tên là Vân Na."
"Tên thì em không nhớ rõ lắm, nhưng đúng là đã từng nghe chị nhắc qua."
Dừng một chút, Cung Kiệt hơi kinh ngạc: "Sao bỗng nhiên chị lại nhắc tới người này?"
"Năm ngoái, em ấy và mẹ nuôi chị cùng mất tích."
Mí mắt Cung Kiệt giật giật.
Cách đây không lâu, Hữu Hữu cũng từng nhắc tới chuyện này với anh.
--- Đó là lúc Vân Nghiệp Trình mới được đưa vào bệnh viện.
Hữu Hữu đã nói hết sạch chuyện của Lý Cầm và Vân Na cho anh nghe.
Thằng nhóc kia cũng bày ra vẻ mặt buồn rầu thế này.
Hai người kia mất tích là do Hữu Hữu gây ra, tuy nhiên cậu nhóc không nói rõ là đã làm thế nào để xử lý được hai mẹ con họ, chỉ nói rằng cậu coi hai người họ như đồ bỏ đi mà ném xuống biển, quá trình cụ thể thế nào thì cậu không nói chi tiết.
Cuối năm ngoái, thi thể Lý Cầm được ngư dân vớt lên từ dưới biển, thi thể ngâm trong nước biển lâu ngày, đã bị cá rỉa cho tan tác, dáng vẻ vô cùng đáng sợ.
Hữu Hữu nói thật lòng rằng trong lòng cậu nhóc có cảm giác tội lỗi sâu sắc.
Lúc trước cậu hạ lệnh ném người xuống biển là do nhất thời không khống chế được cảm xúc, bởi vậy cậu cũng đã quên mất, rốt cuộc là lúc đó cậu ăn phải bùa mê thuốc lú gì mà lại xuống tay độc ác như vậy.
Bây giờ nhớ lại, cậu cũng không rõ lúc đó mình đã nói những gì, đã làm những gì.
Hữu Hữu không hề biết rằng, lúc đó, trong người cậu có giấu một phần nhân cách khác vô cùng xấu xa được sinh ra từ những ngày thơ ấu đầy tối tăm.
Chuyện kia chẳng qua chỉ là một cái ngòi nổ làm bộc phát phần nhân cách xấu xa đó, cho nên mới làm ra những chuyện mà bản thân cậu nhóc không thể khống chế.
Cậu cũng không biết mình còn có một mặt tàn nhẫn đến như vậy, cho nên trong lòng rất sợ hãi.
Lúc ấy, cậu nhóc từ trong miệng Lý Đông Cường biết được những chuyện mà Vân Na đã làm đối với Vân Thi Thi, nghe đến những thủ đoạn xấu xa kia, cậu đã hoàn toàn bị chọc giận, phần tính cách xấu xa kia trỗi dậy. Nhận ra trong người mình còn cất giấu con quỷ tàn ác như vậy, cậu nhóc khó tránh khỏi tinh thần bất an.
--- "Cậu, một người đã bị ném xuống biển, có thể nào còn tiếp tục sống sót không?"
Hữu Hữu từng hỏi như vậy.
Cậu mơ hồ nghi ngờ rằng chuyện của Vân Nghiệp Trình có liên quan đến Vân Na.
Cũng không phải là nắm được chứng cứ gì.
Chỉ là cậu có giác quan thứ sáu, trong tiềm thức vẫn luôn có cảm giác Vân Na còn chưa ૮ɦếƭ, vẫn còn sống sót và ẩn núp ở một góc khuất nào đó, đưa toàn bộ bọn họ vào danh sách báo thù, sẽ lần lượt trả thù từng người một.
Vốn dĩ cậu cũng không nghi ngờ Vân Na.
Nhưng ngày đó, trong lúc Hữu Hữu đang trông nom Vân Nghiệp Trình ở bệnh viện thì nghe ông lẩm nhẩm cái tên Vân Na giữa cơn mê.
"Na Na... Đừng... Mau dừng tay..."
Hữu Hữu đang ngồi cạnh giường, lúc nghe ông gọi cái tên này thì lập tức tỉnh ngủ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc