Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1210

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mộ Yến Thừa cũng bực lên, nói không thèm lựa lời: "Phụ nữ bị tôi làm cho mang thai nhiều lắm, chẳng lẽ ai tôi cũng phải chịu trách nhiệm hết hay sao? Hay là phải cưới cả một đám về nhà làm vợ bé?"
"Anh!"
Lúc Cảnh Điềm bị cái cớ thoái thác xiêu vẹo của anh ta làm cho tức đến đỏ mặt.
Mộ Yến Thừa vì sự xuất hiện của Lục Cảnh Điềm mà trong lòng phát cáu, bởi vậy nói chuyện cũng chẳng nể nang, lạnh lùng nói: "Hơn nữa, một cái que thử thai thì nói lên được cái gì? Làm sao tôi có thể tin rằng đứa bé trong bụng cô ta là con của tôi!"
Lục Cảnh Điềm cười lạnh: "Trong bụng cô ấy có phải con của anh hay không, chẳng lẽ trong lòng anh không hiểu rõ sao?"
Mộ Yến Thừa lại cười lạnh đáp lại: "Làm sao tôi có thể hiểu rõ? Cái que thử thai này cũng chỉ nói được là cô ta đã mang thai, đâu thể chứng minh cô ta là đang mang thai con của tôi!"
Lục Cảnh Điềm giật mình, đứng ngây ra một hồi.
Từ phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng điệu chế giễu của Tống Ân Nhã: "Nếu như anh không tin, vậy thì làm giám định DNA cũng không sao."
Mộ Yến Thừa lập tức ngẩn ra, xoay người sang liền nhìn thấy Tống Ân Nhã mặc lễ phục tao nhã đứng ở đằng sau, ánh mắt tỏ vẻ thất vọng: "Anh Yến Thừa, chẳng lẽ anh không cảm thấy, mấy lời anh vừa nói khiến người khác rất đau lòng sao?"
"Ân Nhã..." Anh ta hơi kinh ngạc cất tiếng hỏi: "Sao cô lại ở đây?"
Chẳng lẽ...
Ánh mắt anh ta lướt qua que thử thai ở trên bàn, dường như nhận ra điều gì đó.
Lục Cảnh Điềm hùng hùng hổ hổ xông vào cửa như vậy, chắc không phải là do Tống Ân Nhã sai khiến chứ?
Người phụ nữ này thật là có lòng dạ hiểm độc!
Mộ Yến Thừa sao có thể không nhìn ra, Lục Cảnh Điềm căm phẫn như vậy hẳn là do Tống Ân Nhã xúi giục!
Nghĩ tới đây, anh ta cũng lạnh lùng nói: "Cho nên, cô mới bảo Cảnh Điềm đến đây để làm tôi mất mặt trước sự chứng kiến của bao nhiêu người, chẳng qua là muốn đòi một cái danh phận để chia rẽ tôi và Tuyết Nhã?"
Đòi một cái danh phận...
Cả người Tống Ân Nhã hơi lay động, thật sự đã bị mấy lời này đả kích.
Cô ta không phải đang diễn kịch.
Lời này thật sự giống như mũi tên bắn xuyên tim cô ta.
Đòi một cái danh phận?
Cô ta trước giờ đều là người vô cùng kiêu ngạo!
Tất cả đàn ông, ngoại trừ anh Mộ, còn lại cô ta đều không thèm để ai vào mắt!
Thế nhưng hôm nay, cô ta lại hèn mọn đến nỗi dùng mọi thủ đoạn để trói buộc một người đàn ông khác, chỉ vì một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực?!
Tại sao bây giờ cô ta lại đê tiện đến mức này?
Ở bên cạnh, Lục Cảnh Điềm bất mãn nói: "Mở miệng ra là "Tuyết Nhã", gọi cũng hay nhỉ, nghe thật là thân mật quá! Nhưng anh cũng chẳng nghĩ xem người ta có thèm để ý đến anh không? Người ta cũng chỉ là chơi đùa với anh mà thôi!"
Mộ Yến Thừa chẳng dư sức để ý đến cô ta.
Trong lòng Tống Ân Nhã đau nhói, lại vẫn lạnh lùng đùa cợt: "Anh Yến Thừa, anh thật khiến người ta thất vọng quá đi. Anh đã có Lâm Tuyết Nhã rồi, sao lại còn tới trêu chọc em làm gì? Em vô tội mà! Anh cho rằng em rất vui mừng khi có đứa bé này sao?"
Giọng nói của cô ta hơi cao, khách khứa xung quanh nghe được giọng điệu thẹn quá thành giận của cô ta thì quay đầu lại nhìn, chụm đầu lại xì xào bàn tán.
"Đó không phải là cô chủ nhà họ Tống sao? Sao cô ta lại ở cùng cậu chủ Yến Thừa của nhà họ Mộ?"
"Hai người họ nhìn có vẻ rất mập mờ, chắc không phải là..."
"..."
Mộ Yến Thừa cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó tiến lên một bước, bắt lấy tay cô ta, xoay người kéo cô ta đến một góc vắng người.
Góc ૮ɦếƭ ở cuối hành lang, hiếm khi có người đi ngang qua đây.
Dọc theo đường đi, Tống Ân Nhã không ngừng vùng vẫy, Mộ Yến Thừa lại vẫn cứ nắm chặt không buông.
Dọc theo đường đi, Tống Ân Nhã không ngừng vùng vẫy, Mộ Yến Thừa lại vẫn cứ nắm chặt không buông, cho tới tận khi đến trong góc, anh ta mới đè cô ta lên tường, giận dữ trừng mắt nhìn cô ta, cười lạnh: "Tống Ân Nhã, rốt cuộc là cô đang định bày cái trò gì?"
"Anh Yến Thừa, anh nói vậy là có ý gì?"
Tống Ân Nhã rưng rưng nước mắt, tỏ vẻ vô cùng đáng thương.
Mộ Yến Thừa tức giận nói: "Đừng có giả bộ vô tội trước mặt tôi! Cô cho rằng tôi không nhìn ra cái bộ mặt đáng thương này của cô đều là giả vờ sao? Nói! Rốt cuộc là đứa bé kia từ đâu ra?"
"Anh có ý gì..."
"Tôi cảnh cáo cô lần nữa, đừng có giả bộ trước mặt tôi!"
Mộ Yến Thừa đè chặt cô ta, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Tống Ân Nhã, tôi không phải chưa từng chơi đùa phụ nữ, ngược lại, tôi cực kỳ nhạy cảm đối với thân thể phụ nữ, nếu thật sự tôi đã từng chạm qua cô, tôi sẽ có phản ứng với thân thể cô! Hơn nữa - mặc dù đêm đó chúng ta thật sự đã xảy ra quan hệ, nhưng mà mới được bao lâu chứ, cô đã gióng trống khua chiêng tuyên bố mình mang thai rồi! Cô chẳng qua là muốn mượn chuyện này để làm xôn xao dư luận, sau đó khiến tôi phải cúi đầu trước cô, phải cưới cô vào cửa, phải vậy không?"
Tống Ân Nhã giật mình, nước mắt giàn giụa, diễn rất sinh động và nhập tâm: "Anh Yến Thừa, anh là đồ vô sỉ, đồ hạ lưu! Rõ ràng là anh... Rõ ràng là anh bắt nạt em, tại sao lại có thể nói em như thế chứ! Anh nghĩ rằng em muốn mang thai với anh sao? Em lại chỉ mong cho chuyện đó chưa từng xảy ra đấy! Sao anh lại có thể nhẫn tâm vu oan cho em như vậy chứ?"
"Vu oan?"
Mộ Yến Thừa lên tiếng, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh lẽo.
"Sau hôm đó, tôi đã đi xét nghiệm máu."
Tống Ân Nhã sững sờ, vẻ mặt cứng ngắc.
"Cô đoán xem tôi đi xét nghiệm thì nhận được kết quả như thế nào?"
Mộ Yến Thừa cúi người, kề sát bên tai cô ta, lại cười lạnh: "Trong ly R*ợ*u tôi uống có trộn thuốc mê. Đêm đó, tôi chỉ ***ng vào một người duy nhất là cô, lại không khéo xảy ra chuyện như vậy. Tống Ân Nhã, cô khiến cho tôi không thể không nghi ngờ rằng cô là có mưu đồ riêng nên mới cố tình tiếp cận tôi! Tôi không biết đứa bé trong bụng cô là từ đâu ra, rốt cuộc là con của ai, nhưng mà cô đừng hòng lợi dụng tôi!"
Tống Ân Nhã vô cùng sợ hãi.
Cô ta không ngờ rằng Mộ Yến Thừa sẽ khôn ngoan đến mức ngay ngày hôm sau, rời khỏi khách sạn thì lập tức đến bệnh viện làm xét nghiệm.
Thật ra, sáng hôm đó, anh ta vốn cũng chẳng nghĩ ngợi gì về việc mình và Tống Ân Nhã xảy ra chuyện tình một đêm, nhưng sự xuất hiện của Giang Khởi Mộng đã khiến anh ta nảy sinh nghi ngờ.
Không thể có chuyện trùng hợp như vậy!
Nếu như anh ta nhất thời vì say R*ợ*u hồ đồ mà xảy ra cái gì đó với Tống Ân Nhã thì làm sao Giang Khởi Mộng có thể nhanh chóng nhận được tin tức mà tìm đến như vậy, ngay cả số phòng cũng biết chính xác để tìm đến tận nơi?
Anh ta vốn là nghi rằng Tống Ân Nhã đã nói mọi chuyện xảy ra buổi tối hôm trước cho Giang Khởi Mộng biết, nhưng khi đó Tống Ân Nhã lại có vẻ vô cùng hoảng loạn, cô ta hoang mang lo sợ, cho dù anh ta có đến gần hay an ủi thì cô ta cũng sợ hãi lui vào trong góc, vẻ mặt suy sụp.
Thật sự khó mà tin rằng một người không khống chế được cảm xúc của mình như vậy còn có thể nói rõ ràng mọi chuyện cho Giang Khởi Mộng, lại còn có thể nói rõ cả số phòng.
Thật sự rất mâu thuẫn.
Chuyện xảy ra trùng hợp như vậy khiến người ta thấy rất băn khoăn.
Sau khi tỉnh táo lại, Mộ Yến Thừa cứ cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ lạ.
Đặc biệt là sự xuất hiện của Giang Khởi Mộng, nghĩ kỹ thì thấy chuyện này rất đáng sợ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc