Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 121

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Anh cúi đầu, nhìn rất kiên trì, cũng rất chăm chú, chuyện khiến cho cô kinh ngạc, những thứ lộn xộn này đến trong tay anh, chỉ chốc lát sau liền rất dễ bảo!
"Cô bé ngốc, ngay cả sấy tóc cũng không biết?"
Mộ Nhã Triết nói, một tay cầm máy sấy, dùng lượng gió vừa phải dịu dàng sấy tóc cho cô.
Ng'n t thon dài cùng với làn gió ấm áp như con thoi ở trên tóc cô, sấy khô từng sợi từng sợi, đầu Ng'n t anh thỉnh thoảng còn ấn vào huyệt đạo của cô.
Động tác dịu dàng như thế, khiến cho Vân Thi Thi thích ý thở dài, nhợt nhạt ***, lười biếng nhắm hai mắt lại, khóe môi không nhịn được vừa lòng vểnh lên.
Thật thoải mái!
Một lần tình cờ cô đi đến hiệu cắt tóc, cắt tóc gội đầu, thợ cắt tóc cũng xoa P0'p huyệt vị trên đầu cô như thế, còn cách làm của người đàn ông này hình như rất chuyên nghiệp, không chút thua kém thủ pháp của thợ cắt tóc.
Cái cảm giác này, thật tốt!
Trước đây, cha cô cũng từng gội đầu cho cô, sấy tóc, từ nhỏ đã sinh hoạt cùng cha, cho nên lần đó, vì cô, cha cô không tiếc nhờ dì hàng xóm dạy cách buộc tóc.
Mặc dù thành quả chẳng ra sao, hai cái đuôi ngựa một cái cao một cái thấp, bím tóc đuôi ngựa lại quấn chặt da đầu, cũng bởi vì vậy mà bị rất nhiều bạn học cười nhạo.
Thế nhưng, Vân Thi Thi cảm thấy, đó là thời gian hạnh phúc nhất lúc ấu thơ của cô.
"Dáng vẻ của anh thật giống như rất thuận tay." Vân Thi Thi có chút ngạc nhiên nói: "Đừng nói là đàn ông, chính là phụ nữ, đối với mái tóc dài và dày như thế này đều luống cuống bó tay, nhưng anh lại có thể làm thành thạo đến thế?"
Mộ Nhã Triết nghe vậy, chẳng biết tại sao, vốn dĩ khóe môi đang cong lên bỗng nhiên khôi phục lạnh lẽo trước đó, vẻ mặt căng thẳng.
Cô không chút nhận ra biến hóa trên gương mặt anh, vẫn cứ hỏi: "Trước đây từng có kinh nghiệm?"
Động tác của Mộ Nhã Triết hơi dừng, như là nhớ tới một số chuyện cũ, đôi mắt nhuộm một tia đau xót như có như không.
Nhưng mà rất nhanh, một phần tình cảm này đã bị anh kiềm chế xuống, chợt lóe lên, rất nhanh khôi phục lạnh nhạt như trước, chỉ, nhàn nhạt nói: "Trước đây, thường xuyên sấy cho người ta."
Vân Thi Thi nghe vậy, chẳng biết vì sao, trong lòng có chút đau đớn, không tên, cảm thấy hô hấp đều trở nên khó chịu!
Thường xuyên... Sấy cho người ta?
Là phụ nữ sao?
Cô nghĩ như thế, bỗng nhiên lại tự giễu cợt mình.
Đương nhiên là phụ nữ rồi, chỉ có phụ nữ, mới có mái tóc dài như thế?
Là Mộ Uyển Nhu sao? Anh thường xuyên sấy tóc cho cô ta sao? Ngày hôm nay, vì sao anh lại sấy tóc cho cô? Vì cô tinh tế thắt lại tóc, vì cô xoa P0'p huyệt vị?
Trong lòng cảm thấy phức tạp, bất tri bất giác, tóc đã được sấy khô.
Mộ Nhã Triết đặt máy sấy xuống, từ phía sau lưng ôm lấy bờ vai của cô, nhìn người tuyệt mỹ trong gương, một tay vén mái tóc đen xinh đẹp của cô, nói: "Thật đẹp."
Vân Thi Thi đỏ mặt, bỗng nhiên Mộ Nhã Triết cúi đầu ngậm thùy tai của cô, đầu lưỡi khiêu khích phác hoạ, người đàn ông trầm giọng khẽ cười thành tiếng. Vốn cho là anh sẽ có hành động, nhưng lại nghe anh hỏi: "Đói bụng sao?"
Vân Thi Thi *** *** môi, hơi gật đầu.
Một ngày không có chuyện gì, trong bụng của cô đã sớm rỗng tuếch.
Anh lại hỏi: "Muốn ăn chút gì không?"
"Không ăn, tôi muốn mau mau về nhà!"
"Ha ha!" Mộ Nhã Triết lại nhẹ nhàng mổ một cái lên gò má của cô: "Cũng chỉ trong chốc lát, ăn một vài thứ lại đi, hả?"
Vân Thi Thi quay mặt sang một bên, yên lặng mà nói: "Không cần, tôi muốn đi về trước! Hữu Hữu... Còn đang chờ tôi về nhà!"
Mộ Nhã Triết bật cười.
Nhắc đến Hữu Hữu, lúc này anh mới nhớ tới, đứa con chưa từng gặp mặt.
Con trai của anh.
"Hữu Hữu? Tên gì?"
"Ừm... Thiên Hữu." Cô chậm rãi nói, nhìn sắc mặt của anh.
Thiên Hữu...
Mộ Nhã Triết dựa lưng vào cửa, đọc thầm vài tiếng, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía cô.
Là một cái tên dễ nghe, Thiên Hữu, Thiên Hữu...
"Lúc cậu nhóc vừa ra đời, suýt chút nữa không thể giữ được! Có lẽ là ông trời phù hộ, cậu nhóc mới có thể khỏe mạnh lớn lên. Cho nên, đặt cho cậu nhóc cái tên này!"
Vân Thi Thi giải thích. Anh là cha của đứa nhỏ, tên của con, cô có cảm giác mình nên có nghĩa vụ cho anh biết.
"Là một cái tên rất hay, họ Vân?"
Vân Thi Thi có chút kinh ngạc ngẩng mặt, cảnh giác nhìn anh, thấy anh chẳng qua giống như thuận miệng hỏi, cẩn thận nói: "Ừm! Theo họ tôi..."
"Hiện tại, cậu nhóc này ở cùng với ai?" Mộ Nhã Triết hỏi.
"Ở chung với tôi."
"Không ở chung với cha cô sao?"
Vân Thi Thi nhíu mày, trái tim bỗng nhiên có chút đau.
Vân Nghiệp Trình rất yêu thích Hữu Hữu, mới đầu, cô giữ lại con trai, kể cả Vân Nghiệp Trình đều không đồng ý cho cô nuôi.
Lúc đó cô còn là một học sinh, trong nhà sa sút, mắc nợ đầy rẫy, cô có năng lực gì, lại có tinh lực gì đi nuôi nấng một đứa bé đang gào khóc đòi ăn? Khi đó giá cả không rẻ, chỉ là tả lót và sữa bột, chi phí một tháng đã là con số không nhỏ.
Huống chi, tình trạng cơ thể đứa bé này chẳng tốt đẹp, vừa ra đời, lúc kiểm tra thì biết được trái tim bẩm sinh không đủ máu, tiếp đó, thân thể vô cùng yếu ớt, ốm đau không ngừng.
Trong lòng Vân Thi Thi không phải không thấy kỳ lạ!
Sinh ra anh trai khỏe mạnh, tại sao thân thể em trai lại yếu ớt như vậy?
Cô đã từng hỏi bác sĩ tình huống này, bác sĩ giải thích, lúc đứa bé ở trong cơ thể mẹ, bởi vì là bào thai cùng trứng, hai đứa bé ở trong cơ thể mẹ tranh đoạt dinh dưỡng.
Anh trai rút lấy chất dinh dưỡng đầy đủ, bởi vậy mặc dù là sinh non, nhưng vẫn rất khỏe mạnh, vừa sinh ra, đã "Oa" khóc lên, âm thanh vang dội, vô cùng trung khí, bác sĩ đỡ đẻ thay cô đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ!
Nhưng mà lúc em trai ở trong cơ thể, hấp thu dinh dưỡng không đầy đủ, thêm vào tám tháng sinh non, vừa chào đời, mặc cho y tá vỗ ௱ô** cậu làm sao, cũng không lên tiếng, sắc mặt tím tái như đã ૮ɦếƭ!
Nếu không phải y tá có chút kinh nghiệm, thấy đứa bé còn có một tia sinh mệnh yếu ớt, vội vã ôm đi cấp cứu, đứa nhỏ này mới giữ lại được một mạng.
Vừa ôm Hữu Hữu trở về nhà họ Vân, Vân Nghiệp Trình thường xuyên nhìn đứa bé trong tã lót mặt ủ mày chau!
Đứa nhỏ này dáng dấp thanh tú đáng yêu, đôi mắt to đen láy đặc biệt có vẻ rất thông minh, nhưng trong nhà điều kiện không cho phép, không phải làm lỡ đứa bé sao?
Cũng may lúc Hữu Hữu lớn một chút, liền lộ ra sự thông tuệ và ngoan ngoãn hơn những đứa trẻ bình thường, Vân Nghiệp Trình mới thay đổi cách nhìn với đứa bé này, càng thêm yêu mến cậu nhóc.
Nhưng sự yêu thương của ông, không thể nghi ngờ rước lấy căm hận của Lý Cầm và Vân Na.
Một Vân Thi Thi đã ςướק đi một nửa cưng chiều của Vân Nghiệp Trình, bây giờ không biết từ đâu bốc lên một "Tiểu dã chủng"*, làm sao Vân Na có thể bỏ qua? Cứ hai ba ngày, lại bắt nặt Vân Thiên Hữu không ít lần.
*Tiểu dã chủng: con hoang
Có một lần, Vân Thi Thi về nhà hơi muộn, mới vừa vào cửa chính thì nhìn thấy Hữu Hữu mặt không hề cảm xúc ôm món đồ chơi bị Vân Na giẫm nát tan, vẻ mặt mất mát ngồi ở trong góc.
Nhìn thấy cô trở về, oan ức quyệt miệng nói: "Mẹ, có phải là Hữu Hữu không ngoan? Bà ngoại và dì nhỏ đều không thích Hữu Hữu..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc