Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1206

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Dừng một chút, cô cười vân đạm phong khinh, nói ra từng chữ như châu ngọc, “Lúc cô diễn, có thể diễn được hay không?”
“Cô - -!”
Lục Cảnh Điềm tức giận, như hổ rình mồi nhìn chăm chú cô một lúc lâu, đột nhiên giận quá thành cười, “Vân Thi Thi, chúng ta chờ xem! Cô cho là bây giờ, cô còn có thể giống như trước đây đường quan rộng mở sao? Ha ha!”
Nói xong, Lục Cảnh Điềm ngẩng cao đầu, bước trên giày cao gót tám cm rời đi!
Vân Thi Thi đứng ở cửa, gõ gõ cửa.
Giọng nói lạnh lùng của Quý Lâm vang lên, “Ai vậy?”
“Giám đốc Quý, là tôi.”
“Vào đi.”
Vân Thi Thi đẩy cửa đi vào, Quý Lâm thấy cô đến đây, ngẩng đầu, nghi hoặc nói, “Không phải cô ở bệnh viện chăm sóc cha cô sao? Sao lại tới công ty rồi?”
“Giám đốc Quý, chuyện của cha tôi, cực kỳ cảm ơn ông quan tâm! Nhưng…”
Vân Thi Thi đang nói thì dừng lại, lấy một phong bì thư đựng chi phiếu.
Đó là khi Quý Lâm và Tần Chu đến bệnh viện, hai người đưa cho.
Khoảng chừng sáu số.
“Số tiền này, tôi không thể nhận.”
Quý Lâm nhìn cô một cái, ánh mắt lại liếc nhìn phong bì thư, nhếch khóe môi lên, “Làm cái gì vậy?”
“Giám đốc quan tâm, lòng tôi hiểu rõ, nhưng nhiều tiền như vậy, tôi không thể nhận.”
Nói xong, cô đưa phong thư đến, mỉm cười nói, “Cảm ơn!”
Quý Lâm không đưa tay ra nhận.
“Cầm lấy.”
“…?”
“Đây là một chút tâm ý của tôi và Tần Chu.”
Một chút sao?
Đầu Vân Thi Thi đầy mây đen.
Cô chưa từng thấy người nào đi đến bệnh viện thăm người bệnh, đưa nhiều tiền bạc như vậy.
Đây cũng quá khoa trương một chút.
Quý Lâm nói, “Đừng thấy nhiều tiền, có một phần, là khoản tiền cô chụp quảng cáo, cô nên nhận được!”
“Khoản tiền chụp quảng cáo sao?”
“Lúc trước không phải cô quảng cáo dầu gội đấy sao?”
“Ừm…”
Quý Lâm lời ít mà ý nhiều, “Đây là khoản tiền đó.”
“…”
Lúc ấy quảng cáo không phải đã đưa mấy trăm vạn rồi sao?
Lấy đâu ra khoản tiền này vậy?
Vân Thi Thi nửa tin nửa ngờ.
“Cô đến tìm tôi, là vì việc này sao?”
“Ừm.”
Quý Lâm đột nhiên bỏ công việc xuống, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi, “Vết thương của cha cô thế nào rồi?”
“Bây giờ đang trong thời gian quan sát, dần dần khôi phục rồi.”
“Lần trước tôi nhìn thoáng qua, vết thương cực kỳ nghiêm trọng, khuôn mặt này, hoàn toàn bị hủy dung rồi.”
Vân Thi Thi mím môi, gật gật đầu.
Quý Lâm quan tâm nói, “Bên phía cục cảnh sát có động tĩnh gì không? Bắt được phạm nhân chưa?”
Cô lắc đầu, “Bây giờ còn chưa có tin tức, bên phía cục cảnh sát nói bởi vì phạm nhân không để lại chứng cứ gì, lúc ấy lại muộn, không tìm được người làm chứng, cho nên… Điều tra cực kỳ khó khăn.”
“Chuyện này rất khó giải quyết.” Quý Lâm đột nhiên dò hỏi, “Có khả năng cha cô đắc tội người nào không, việc này, tôi thấy thế nào cũng giống như tới trả thù, nếu không, sẽ không ra tay độc ác như vậy.”
“Tôi cũng hoài nghi như vậy, nhưng mà ý của cha không nhiều, chỉ nói là ăn ςướק.”
‘Vậy khi nào thì cô có thể trở về làm việc?”
“Chắc là tháng sau đi! Đợi tình trạng cha tôi ổn định hơn một chút, tôi sẽ quay lại làm.”
Lúc rời khỏi văn phòng Quý Lâm, Vân Thi Thi suy nghĩ thật kĩ những lời ông ta nói.
- - Thấy thế nào cũng giống như tới trả thù, nếu không, sẽ không ra tay độc ác như vậy.
Trả thù sao?
Cha chưa bao giờ đắc tội người nào, ngoại trừ khi phá sản, đắc tội với rất nhiều chủ nợ, nhưng mà nợ nần đã sớm trả hết rồi mà.
Trong lúc này, manh mối chuyện này rất mơ hồ!
Nhưng mí mắt nháy liên tục, cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Vân Thi Thi rơi vào mê mang, nói vài câu qua loa với Quý Lâm, vội vàng rời khỏi Hoàn Vũ.
Sau khi cô vội vàng lên xe rời đi, Lục Cảnh Điềm ngồi ở trong xe, mặt không chút thay đổi nhìn xe đi mất, lạnh lùng nói: “Đồ đê tiện tác oai tác quái!”
Người đại diện ở bên cạnh vội vàng nói, “Điềm Điềm, đừng làm chậm trễ thời gian nữa, buổi chiều còn cùng cô Ân Nhã đi chọn lựa may lễ phục nữa.”
“Được rồi, tôi biết rồi, đừng thúc giục.”
Lục Cảnh Điềm lập tức nhìn về ghế lái xe, nói với người lái xe, “Lái xe đi!”
Vài ngày sau, là đêm từ thiện mỗi năm một lần Lục Cảnh Điềm không dễ dàng gì mới lấy được vé vào, tất nhiên phải trang điểm thật nổi bật.
Vì nhận được cơ hội này, cô ta dùng không ít tiền, chỉ một lòng trông ngóng, có thể làm quen được một số đạo diễn và nhà sản xuất nổi tiếng trong đêm từ thiện này.
Cô ta không phải là những nghệ sĩ có ánh mắt hạn hẹp, chỉ có ý nghĩ duy nhất ‘Bán mình’, tìm một kim chủ nói chuyện kết hôn.
Muốn nói về diễn, Lục Cảnh Điềm mới đầu bước vào giới giải trí này, tất cả đều dựa vào nhiệt tình yêu thương với nghề diễn.
Nhưng mà ngoài nhiệt tình yêu thương, tất nhiên cũng ham chút danh lợi.
Nói đơn giản là vì tài phú đi?
Gia cảnh cô ta tốt, muốn tài nguyên có tài nguyên, muốn người nâng thì có người nâng, chuyện đó nghĩa là thế nào?
Về nước, liên lạc với một số người, làm nữ chính được người nâng.
Tuy không phải bộ phim gì lớn, nhưng có thể lấy được vai nữ chính, đã là không tệ rồi.
Bối cảnh cô ta tốt, bởi vậy không cần giống như mấy nữ minh tinh không tài nguyên, tất phải thông qua quy tắc ngầm bò lên trên.
Tuy gia cảnh không tệ, nhưng không thể thỏa mãn dã tâm của cô ta.
Có câu là: Nước chảy xuống chỗ trũng, người tìm đến chỗ cao.
Vinh hoa phú quý, một khi đã tranh chấp, dã tâm không thể dừng lại.
Muốn tìm được người xứng đôi với mình, tất nhiên phải làm mình trở nên ưu tú hơn.
Đây mới là mục tiêu của cô ta.
Bởi vậy, cô ta phải nhanh chóng củng cố địa vị và tên tuổi của mình.
Còn những lịch sử đen tối…
Cô ta sẽ dùng hành động chinh phục người xem, còn có cái gì mà không tẩy được?
Lúc chiều, cô ta hẹn Tống Ân Nhã cùng đi chọn trang phục, chọn lựa lễ phục.
Tham dự đêm từ thiện, tất nhiên phải ăn mặc cho mình thật lộng lẫy!
Khác với Lục Cảnh Điềm, Tống Ân Nhã được mời đến đêm từ thiện.
Sau khi Lục Cảnh Điềm về nước, gặp mặt Tống Ân Nhã vài lần, nhưng mà chuyện xảy ra với Tống Ân Nhã gần đây, cô ta không biết.
Trong đó tất nhiên bao gồm cả chuyện Tống Ân Nhã có thai.
Cô ta chỉ biết, khoảng thời gian trước Tống Ân Nhã mai danh ẩn tích một thời gian, nghe nói là đi nước Mĩ, không chút tin tức, sau khi về nước, cả người đã thay đổi.
Khí chất lột xác.
Trước đây Tống Ân Nhã ngạo mạn, nhưng mà hiện giờ thu liễm vài phần.
Hai người vừa nói chuyện vừa chọn lễ phục, nhưng mà ngay lúc Lục Cảnh Điềm hưng phấn hỏi cô ta bộ lễ phục này có hợp với khí chất của mình hay không, Tống Ân Nhã đột nhiên nôn khan một trận, vội vàng che miệng, chạy vào toilet.
Lục Cảnh Điềm kinh ngạc một phen, theo sát cô ta đi vào toilet, lại thấy cô ta nằm trước bệ rửa tay, nôn khan rất lợi hại, phản ứng nôn khan này làm Lục Cảnh Điềm nhíu mày, có chút bất ngờ.
Cô ta quan tâm nói, “Ân Nhã, cậu làm sao vậy? Sao lại thế này? Nôn lợi hại như vậy? Thân thể không thoải mái sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc