Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1205

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vân Na nắm chặt bình axit sunfuric, cúi đầu, bắp thịt toàn thân vẫn luôn oán hận đến run rẩy!
Không tự mình trải qua, thì tuyệt đối không cảm nhận được, tuyệt vọng vì vùng vẫy trong sóng biển.
Khi đó cô ta có bao nhiêu tuyệt vọng.
Giờ phút này, có bấy nhiêu oán hận với Vân Thi Thi và Vân Nghiệp Trình.
Có bao nhiêu hận sao?
Cô ta hận không thể lột da ông, rút gân của ông, đem người phụ nữ đê tiện đó ném chung xuống biển, cho cá ăn!
Cô ta muốn tận mắt nhìn bọn họ tuyệt vọng đến ૮ɦếƭ!
“Ha ha ha…”
Vân Na đột nhiên nở nụ cười, cô ta ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng đẩy hận ý nhìn chằm chằm ông.
Cô ta cười vô cùng thê lương, giống như quỷ bò lên từ địa ngục, giọng nói rét lạnh không nghe ra được chút tình cảm.
Làm người ta hoảng sợ, không rét mà run.
“Lý Cầm đã ૮ɦếƭ, Vân Na cũng đã ૮ɦếƭ, ૮ɦếƭ ở trong biển cả mờ mịt, ૮ɦếƭ ở trong tuyệt vọng. Vân Nghiệp Trình, ông cũng nên ૮ɦếƭ đi, hôm nay, tôi cho ông chôn cùng!”
Vân Na nói xong, liền chậm rãi đi về phía ông.
Vân Nghiệp Trình ngẩn người, quên cả chạy trốn, thấy cô ta lấy một cái bình từ trong túi ra, bên trong không biết là chất lỏng gì, động tác của cô ta cực nhanh vặn mở nắp bình, hắt lên mặt ông!
Rào rào - -!
Axit sunfuric đậm đặc hắt lên trên mặt ông, nháy mắt ăn mòn hoàn toàn làn da ông.
Vân Nghiệp Trình còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy một trận đau đớn, che mặt lảo đảo ngã trên đất vùng vẫy.
Vân Na trông thấy bộ dạng ông vùng vẫy, đột nhiên cười càng đắc ý, vừa đem axit sunfuric đậm đặc đổ hết lên người ông, vừa thưởng thức bộ dạng không ngừng giật giật giật vùng vẫy của ông.
Trên mặt che kín H**g phấn và tươi cười hung dữ.
“Vân Nghiệp Trình! Đây là ông nên nhận được!”
Lực ăn mòn rất mạnh, nháy mắt thiêu cháy làn da của ông.
Rót hết bình chất lỏng, mặt Vân Na không chút thay đổi ném bình lên người ông.
Không cần lo lắng bên ngoài bình sẽ để lại bất kỳ dấu vết nào.
Trước đây, lòng ngón tay cô ta đã bị dao gọt, căn bản không để lại bất kỳ dấu vân tay nào.
Mặt Vân Na không chút thay đổi nhìn Vân Nghiệp Trình vừa vùng vẫy đau đớn, vừa kêu la tê tâm liệt phế, xoay người, chậm rãi rời khỏi hiện trường.
Không có bất luận cái gì gọi là kinh hồn táng đảm, không có một chút có tật giật mình.
Cô ta thản nhiên, giống như đi dạo ở vườn hoa, cứ như vậy rời đi.

Lúc tỉnh lại, ông khôi phục ý thức, mới biết chính mình đã được đưa vào bệnh viện.
Bác sĩ đi tới, dặn dò rất nhiều chuyện, còn nói cho ông tình trạng vết thương.
Miễn cường cứu được tính mạng, nhưng quãng đời còn lại, sẽ trôi qua cùng với thống khổ.
Nằm trên giường một lát, ông rất nhanh nhớ lại, xảy ra chuyện gì.
Nghĩ đến gương mặt Vân Na hung dữ mà dứt khoát, ông không ngừng phát run.
“Cha…”
Vân Thi Thi có chút lo lắng nhìn ông, thấy ông thất thần bất động.
Tròng mắt Vân Nghiệp Trình chuyển động, liếc mắt nhìn Vân Thi Thi một cái, lại nhớ đến gương mặt mất trí của Vân Na, hết sức do dự, cuối cùng thở dài một tiếng.
Ông cố nén nước mắt - - cố gắng cử động một ngón tay.
Nếu bây giờ có thể nói chuyện, ông nhất định không chút do dự nói cho cô: Trên đường về nhà, bị một tên côn đồ xã hội đen tập kích.
Vân Thi Thi thấy vậy, ánh mắt rối loạn, “Cha, ý của cha là… Là nói tên côn đồ tập kích cha sao?”
“…”
Ông không thể nói chuyện, càng không thể gật đầu và lắc đầu, đành phải nhẹ nhàng cong cong ngón tay, thay cho trả lời.
Vân Thi Thi còn muốn hỏi gì đó, nhưng y tá bên cạnh nhắc nhở, nói người bệnh cần phải được tĩnh dưỡng, không thể hỏi quá nhiều.
Cô đành phải thôi.
Trong lòng đều có chút nghi hoặc.
ςướק bóc?
Tên côn đồ?
Cô cảm thấy không giống lắm.
Rõ ràng giống trả thù gì đó.
Nhưng Vân Nghiệp Trình nói như vậy, cô không thể truy hỏi nữa, chuyện còn lại, cũng chỉ có thể chờ thân thể ông hồi phục một chút, chuyện khác nói sau.
Mấy ngày kế tiếp, tình hình của Vân Nghiệp Trình đã từng bước ổn định.
Bốn năm y tá thay phiên chăm sóc, cô bớt chút thời gian trở về Hoàn Vũ một chuyến.
Cũng không nghĩ tới, đi đến công ty, vậy mà gặp được người không muốn thấy.
“Vân Thi Thi!”
Lục Cảnh Điềm mới từ văn phòng Quý Lâm đi tới, lại thấy Vân Thi Thi đang muốn tìm Quý Lâm, ngẩn ra, đột nhiên nở nụ cười: “Đã lâu không gặp! Vân Thi Thi, gần đây tôi không ở Hoàn Vũ, đường làm quan của cô đúng là rộng mở nha!”
Vân Thi Thi cười nhẹ một tiếng, lại dịu dàng nói, “Cô muốn nói cái gì?”
“A…! Không có gì!”
Lâu như vậy không gặp, Lục Cảnh Điềm vẫn là bộ dạng ngạo mạn như trước, chỉ là thái độ đối với cô, không hung hăng như xưa, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Tôi mới từ nước ngoài trở về, giám đốc Quý gọi tôi, muốn sắp xếp công việc kế tiếp.”
Khoảng thời gian trước, bởi vì ***** (raw bị mất chữ), cô ta đi đến nước Mĩ tránh đầu gió, thuận tiện phẫu thuật thẩm mỹ, mấy tháng qua, khôi phục không tệ, dung mạo đẹp hơn trước vài phần, rất giống minh tinh.
Trước đây dung mạo của Lục Cảnh Điềm cũng coi như không tệ, nhưng so với những hoa đán và nữ minh tinh, tóm lại trình độ kém hơn.
Lần này ra nước ngoài, vừa tránh tai mắt của người ta, vừa thừa dịp lúc này làm phẫu thuật.
Vân Thi Thi không để ý đến cô ta, đi về phía văn phòng giám đốc.
Lúc hai người thoáng qua, Lục Cảnh Điềm đột nhiên cao giọng giễu cợt, “Nghe nói anh Mộ đã từ chức gia chủ nhà họ Mộ, sau này ở trong giới giải trí, tốt nhất nên thu liễm khiêm tốn một chút. Hiện giờ không có cây đại thụ nhà họ Mộ để dựa, nếu cao ngạo giống như trước đây, sẽ ૮ɦếƭ rất thê thảm đó!”
Hoàn Vũ là công ty giải trí của Mộ thị.
Hiện giờ Mộ Nhã Triết không còn là gia chủ nhà họ Mộ, hiện giờ không còn người chống lưng phía sau ở Hoàn Vũ nữa rồi.
Không có nhà họ Mộ giúp đỡ, Lục Cảnh Điềm tất nhiên không e ngại cô rồi.
Vân Thi Thi lại cười lạnh, “A… Cô cũng vậy.”
“…?”
Lục Cảnh Điềm kinh ngạc nói, “Cô có ý gì?”
Vân Thi Thi nói, “Cho dù tôi không có cây đại thụ dựa vào, cô cũng không là đối thủ của tôi.”
Lục Cảnh Điềm không để ý tới cô, khiêu khích nói, “Ha ha! Cô biết không? Tôi vừa nhận được một bộ phim, diễn nữ chính đó.”
Thấy cô không để ý tới cô ta, Lục Cảnh Điềm lại đắc ý nói, “Đây chính là tôi dựa vào thực lực để tranh, cô nghĩ rằng tôi giống cô, ngoại trừ dựa vào thủ đoạn quy tắc ngầm hạ lưu, còn có thể dựa vào cái gì?”
Vân Thi Thi lại nở nụ cười, mặt không chút thay đổi, “Là đạo diễn mắt mù nào, chọn cô làm nữ chính thế?”
“Cô…”
Đối mặt với nghi ngờ của cô, Lục Cảnh Điềm tức giận suýt chút nữa nhảy dựng lên.
“Chỉ là may mà cô đi một chuyến nước Mĩ trở về, làm phẫu thuật thẩm mỹ, khí chất thay đổi. Bằng không nếu người xem nhận ra cô, là nữ chính gây huyên náo ầm ĩ mấy tháng trước…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc