Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1202

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Đội trưởng này, tuổi còn trẻ, tốt nghiệp trường cảnh sát năm năm, mò mẫn bò tới, lăn lộn đến vị trí này, đã xem như tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
Nhưng áp lực lớn như vậy giáng xuống đầu anh ta, anh ta cũng bực tức đầy cõi lòng.
Trong lòng yên lặng nghĩ: "Nếu như vụ án nào cũng nói phá là phá, tôi đã sớm không ngồi ở vị trí này rồi! Cho rằng vụ án nào cũng dễ phá như vậy hả?! Ài! Những nhân vật lớn này cũng thật có ý tứ, nhẹ nhàng nói một câu, cho một kỳ hạn, bắt cho chúng tôi phải phá án trong kỳ hạn quy định, cho dù tôi là Holmes, cũng không có bản lãnh lớn như vậy!"
Cục trưởng nhìn anh ta một cái, làm sao không biết trong lòng anh ta đang tự nói cái gì, lạnh lùng nói, "Cậu đừng nhìn tôi! Nhìn tôi có gì hay chứ! Trên mặt tôi không có gì cả, cho dù nhìn xuyên qua mặt tôi cũng không phá được án!"
"..."
"Có nghe rõ chưa! Mười ngày! Những vụ án khác, anh tạm thời không cần lo lắng, quản lý vụ án này cho tốt là được! Nếu điều tra không được, cậu cũng đừng tới gặp tôi nữa! Có nghe hay không!?"
"Vâng!"
...
Lúc Vân Thi Thi thức dậy, đã là một giờ chiều.
Hai đứa nhóc vẫn còn ngủ say.
Vân Thi Thi không đành lòng quấy rầy bọn họ, vì thế, len lén vào nhà vệ sinh, gọi điện thoại cho Cung Kiệt.
Đầu bên kia, Cung Kiệt nhận điện thoại, trong giọng nói lại không nghe được bất cứ mệt mỏi nào.
"Chị, chị dậy rồi? Sao chị không ngủ thêm một lát?"
"Cha ra sao rồi?"
"Vẫn như vậy, còn nằm trong phòng bệnh. Lúc sáng, tình huống chuyển biến xấu, lại đưa vào phòng cấp cứu, lúc này đã bình thường lại rồi."
*** Vân Thi Thi cứng lại, vội la lên, "Cha lại vào phòng cấp cứu?!"
"Dạ..."
"Vậy sao em không gọi điện thoại cho chị?!"
Cung Kiệt im lặng một phen, "Em sợ chị lo lắng."
Vân Thi Thi hít một hơi khí lạnh, nhận ra mình có phần không khống chế được, nhịn không được giải thích, "Tiểu Kiệt, chị xin lỗi... Chỉ là chị quá lo lắng, chị sợ... Vừa tỉnh lại, ngay cả gặp cha lần sau cùng cũng không được, ông ấy đã mất."
*** Cung Kiệt mạnh mẽ thắt lại.
...
Loại cảm giác này làm sao anh không hiểu?
Lúc còn trẻ, anh cũng có cảm giác vừa thức giấc, mẹ mất, chị mất, cả gia đình như tan thành mây khói, không còn gì cả.
"Em xin lỗi, chị."
"May mà, hiện tại người đã được cứu về, bác sĩ nói, tình huống đã ổn định sơ bộ, cần quan sát thêm vài ngày."
Vân Thi Thi gật gật đầu, "Chị lập tức tới bệnh viện."
"Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần sao rồi? Thức dậy chưa?"
"Chưa dậy, còn đang ngủ." Vân Thi Thi trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói, "Nếu không, mang chút thức ăn tới khách sạn, em cũng đã một ngày một đêm không ngủ, nghỉ ngơi một chút đi? Vừa lúc, em ở lại khách sạn với hai đứa bé, chị cũng yên tâm hơn."
"Được."
Nửa giờ sau, Cung Kiệt mang hộp cơm vào khách sạn, mới vừa bước vào, Vân Thi Thi liếc mắt một cái đã nhìn thấy vẻ mặt mỏi mệt của anh, nhịn không được bắt đầu đau lòng."Tiểu Kiệt, canh giữ một đêm, mệt muốn ૮ɦếƭ rồi hả?"
"Không có."
Cung Kiệt nhẹ nhàng nói, "Em đã quen rồi."
"Nếu không, em về nhà trước đi, không cần cố ý ở lại chỗ này."
Người Cung Kiệt cứng lại, ngoái đầu nhìn cô một cái, bỗng nhiên đi đến trước mặt cô, ôm cô vào trong lòng.
"Em không đi."
"..."
Đôi mắt Cung Kiệt cong cong, dịu dàng nói, "Chị, giờ chị cần em. Em không đi đâu cả, em ở bên cạnh chị."
Giờ anh đang trong ngày nghỉ, đừng nói là trong ngày nghỉ, cho dù không phải ngày nghỉ, anh cũng sẽ đẩy hết mọi chuyện, ở bên cạnh cô.
Vân Thi Thi giật mình, lập tức nhếch môi cười, "Em không cảm thấy rất mệt sao?"
"Không mà!"
Cung Kiệt lắc lắc đầu, nghiêm túc nói, "Chỉ cần ở bên cạnh chị, em sẽ không cảm thấy mệt!"
"Tiểu Kiệt..."
Cung Kiệt nhìn chằm chằm vào mắt cô, thâm tình nói, "Chị có biết, em hết sức hy vọng chúng ta có thể trở lại như trước kia, mỗi ngày như hình với bóng. Chị dù đi xa đến đâu, người ở bên cạnh chị, vĩnh viễn là em."
Lông mi Vân Thi Thi bỗng nhiên chớp chớp, bật cười nói, "Sau này em cũng sẽ có gia đình của mình, cũng giống như chị, có người vợ mà em yêu thương, còn có hai đứa con đáng yêu, có lẽ rất khó trở lại như trước kia!"
"Trước kia ngày đó tới, em vẫn sẽ ở bên cạnh chị."
Ánh mắt Cung Kiệt dịu dàng, bỗng nhiên nói khẽ, "Chúng ta còn chưa sinh ra, em đã ở bên cạnh chị rồi. Hả?"
Đúng vậy mà.
Bọn họ là song sinh khác trứng.
Từ lúc sinh ra bắt đầu, bọn họ đã ở cùng nhau.
Mẹ cũng từng nói về lúc bọn họ vừa sinh ta.
Lúc bọn họ sinh ra, tay nắm tay, mãi đến lúc vào ***g ấp em bé, vẫn nắm tay nhau, không buông ra.
Lớn lên một chút, hai người bọn anh họ hình với bóng, có thần giao cách cảm, mặc dù cái gì cũng không nói, nhưng hai người có thể thấu hiểu suy nghĩ của đối phương.
Lúc Tiểu Kiệt vui vẻ, cô cũng có thể cảm thấy vui vẻ, H**g phấn từ đáy lòng.
Lúc cô đau lòng khó chịu, cảm xúc của Tiểu Kiệt cũng sẽ không hiểu sao hạ xuống, yên lặng ngồi một bên, cái gì cũng không nói.
Cười lên, khóc lên, vẻ mặt hai người giống nhau như đúc.
Mẹ từng nói, hai người bọn họ, cho dù làm chuyện gì, cho dù chỉ là việc đánh răng đơn giản, biên độ động tác cũng giống nhau như đúc, đứng cùng nhau, giống như đang soi gương vậy, ngầm hiểu lẫn nhau.
- - chúng ta còn chưa sinh ra, em đã ở bên cạnh chị rồi.
Vân Thi Thi nghe đến đó, *** ấm áp, ôm lấy anh, "Tiểu Kiệt, em ở bên cạnh chị, thật sự khiến chị rất có cảm giác an toàn!"
Anh đã trưởng thành, cũng không còn là đứa bé cầm đầu gây chuyện trước kia, mà là đã trở thành một người đàn ông có thể dựa dẫm.
Cung Kiệt cưng chiều cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô, lập tức nói, "Đi đi! Em nghỉ ngơi một chút, nếu có tình huống gì, chị cứ gọi cho em."
"Được."
Vân Thi Thi rời khỏi phòng khách sạn, mới vừa ra khỏi phòng, bất thình lình thấy ngoài phòng có một người đàn ông tuổi còn trẻ đang đứng.
Anh ta mặc tây trang trên người, dựa lưng vào tường, đeo mắt kính, có vẻ vô cùng lịch sự, trên tai anh ta có sẵn tai nghe, hình như là vệ sĩ tư nhân.
Nhìn thấy cô ra khỏi phòng, lập tức tiến lại gần.
Vân Thi Thi vừa cảnh giác, thì thấy anh ta đến gần, cẩn thận tỉ mỉ nói, "Cô Vân, cô đừng sợ! Tôi là vệ sĩ anh Cung sai đến bảo vệ cô."
Hóa ra là sợ bóng sợ gió!
"Giờ tôi muốn đi bệnh viện."
"Được, tôi đưa cô đi."
Vân Thi Thi gật gật đầu, "Cảm ơn!"
"Không cần, đây là mệnh lệnh của anh Cung, tôi chỉ nghe lệnh mà làm!"
Lúc đến bệnh viện, Mộ Nhã Triết cũng đã quay về bệnh viện.
Anh mới vừa rời khỏi văn phòng bác sĩ, thì gặp cô, nhíu mày, "Em thức dậy rồi?"
"Ừ. Anh thì sao? Một đêm không ngủ sao?"
Mộ Nhã Triết nói, "Nghỉ ngơi một hồi trên xe, tỉnh táo tinh thần."
"Anh vừa mới từ rời khỏi văn phòng bác sĩ, bác sĩ nói thế nào? Tình hình của cha thế nào rồi? Lúc nào mới có thể tỉnh lại?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc