Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1201

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Bỗng nhiên cục trưởng gõ gõ mặt bàn, lớn tiếng hỏi, "Có khả năng là ςướק bóc không?"
Đội trưởng do dự nói, "Cũng có khả năng, nhưng cách thức gây án độc ác đến mức này, chưa từng thấy qua, mới thấy lần đầu. Cho tới bây giờ tôi chưa thấy qua, mang theo axit sunfuric đậm đặc mà ςướק bóc. Chỉ có trả thù mới có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy!"
Cục trưởng nghe đến đó, vẻ mặt phức tạp nhìn Mộ Nhã Triết liếc mắt một cái, thật cẩn thận hỏi han, "Tổng giám đốc Mộ, ha ha... anh xem, nạn nhân trong ngày thường, có gây thù chuốc oán với ai hay không?"
Đội trưởng cũng nói, "Tôi cũng hoài nghi, là trả thù. Chỉ là trong một chốc, không nắm giữ được chứng cứ xác thực, cho nên, vẫn gác lại án này, khó có tiến triển gì."
Mặt Mộ Nhã Triết không chút thay đổi nói, "Tôi muốn theo dõi của khu nhà đó."
Đội trưởng lập tức nói, "Tất cả các đoạn theo dõi, tôi đều đã sao chép notebook, nếu anh muốn xem, có thể xem bất cú lúc nào."
Cục trưởng lập tức bảo anh ta mang notebook tới.
Lấy notebook qua xong, có hơn mười video, Mộ Nhã Triết ngồi trước notebook, nhìn chằm chằm màn hình không chuyển mắt, thời gian kéo dài từ tối mười giờ 1 giờ trước vụ án, tốc độ thời gian gấp 4 lần.
Khu nhà có phần cũ kỹ, bởi vì rất nhiều hộ gia đình thiếu nợ bị xiết nợ, vật dụng bị mất hơn một nửa, chỉ để lại một xác không, khu nhà cũng không có bảo vệ, quanh năm suốt tháng, trị an luôn có vấn đề.
Trừ ăn cắp, cũng thường xuyên xảy ra ςướק bóc.
Nhưng mà, đa số tình huống, tội phạm đều là tới vì tiền tìa, sau khi ςướק hết tài sản trên người, cũng không làm ra chuyện tổn thương an toàn người bị ςướק.
Camera của nhà xe vẫn còn mới tinh, là do mấy hộ gia đình kia luôn kiến nghị, xe liên tiếp bị trộm, chủ khu nhà mới trang bị một cái mới.
Mộ Nhã Triết điều chỉnh băng ghi hành, ngồi ở đàng kia, vừa xem, thì xem hơn hai giờ.
Cục trưởng và đội trưởng cũng là người có kiên nhẫn, cũng cùng xem theo, ba ánh mắt, quan sát vào mấy băng ghi hình, hy vọng có thể phát hiện dù chỉ một chút dấu vết để lại.
Trong lúc quan sát video clip theo dõi, bỗng nhiên Mộ Nhã Triết nghĩ tới chuyện gì."Ven đường xung quanh khu nhà có camera không?"
"Có thì có, nhưng chỉ có một cái, là một đường hẹp quanh co, ở gần nhà xe."
Anh nghe đội trưởng phân tích con đường xảy ra vụ án, nhớ mang máng, nhắc tới một con đường đi tới đường tắt.
Đội trưởng cũng phản ứng kịp.
Camera trên con đường đó không đáng chú ý!
Bởi vì là một góc xó, cho nên không bị chú ý.
"Điều tra đi!"
Mộ Nhã Triết ra lệnh.
Đội trưởng lập tức thao tác rất chuyên nghiệp, cắt phần ghi hình của camera đó rất nhanh.
Điều chỉnh thời gian, chọn nhanh gấp 8 lần, rốt cục, ở 11 giờ 45 phút, thấy bóng dáng Vân Nghiệp Trình.
Tối hôm đó, ông mặc quần áo màu trắng, cho nên rất bắt mắt.
Bộ quần áo mới này, là do Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi cùng đi mua cho Vân Nghiệp Trình, Vân Nghiệp Trình rất thích.
Sau khi Vân Nghiệp Trình đi ngang qua, rất nhanh, xuất hiện một bóng người khả nghi.
Một người tóc ngắn, dáng người không cao, không thấp, mặc quần áo đen, đầu mang mũ lưỡi trai, cách ăn mặc rất bình thường, rất khó khiến người ta chú ý.
Cái kiểu người ta, đi qua trên đường, bình thường đến mức căn bản không có ai chú ý.
Cả người mặc đen thui, cơ hồ muốn hòa vào trong bóng đêm, thêm nữa diện tích ghi hình có hạn, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của người đó.
Cả người mặc đen thui, cơ hồ muốn hòa vào trong bóng đêm, thêm nữa diện tích ghi hình có hạn, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của người đó, theo sát sau Vân Nghiệp Trình, trước sau chỉ kém nhau 3 phút, nhìn từ hành vi, có vẻ vô cùng cẩn thận.
Trên tay người đó cũng không mang theo vật khả nghi gì, hai tay trống trơn, Mộ Nhã Triết dừng hình ảnh lại, quan sát một phen, phát hiện túi tiền của người đó căng phồng, đại khái nhét bình axit sunfuric đậm đặc!
Đội trưởng lấy hình ảnh ra, phóng đại hai lần, nhưng vừa phóng đại, hình ảnh mơ hồ trong nháy mắt.
Đừng nói mặt mũi người này, cách ăn mặc trên người cũng không thể nhìn rõ.
Đội trưởng oán giận một câu, "Cameras này quá già rồi, chất lượng hình ảnh quá tệ."
Cục trưởng lại nói, "Xem một phạm vi camera khác xem sao, xem có thể thấy rõ người này đi khỏi từ hướng hay không."
Quan sát, lại là một giờ.
Trong một giờ nay, lật chuyển tới lui tất cả các đoạn video, cũng không phát hiện bóng dáng người này rời khỏi, giống như biến mất trong không khí, cứ như vậy mà bốc hơi không thấy đâu!
"Nếu, người này đúng là người hiềm nghi phạm tội, vậy không thể không nói, tâm tư vô cùng kín đáo cẩn thận! Gây án xong, đại để là vì tránh bị hoài nghi, đi ra ngoài từ một góc xó xỉnh nào đó."
Khu nhà có rất nhiều rào chắn, lâu năm thiếu tu sửa, gió thổi mưa dầm, đã biến chất, bởi vậy rất nhiều lan can bị mất vài chỗ, người trưởng thành không cần tốn nhiều sức, có thể công khai rời khỏi.
"Xem lại camera trên đường phố ngoài khu nhà, sau đó bắt đầu điều tra, như là tìm hiểu biết những điểm đặc biệt cơ bản của người bị tình nghi, hẳn sẽ có hi vọng tìm thấy manh mối khác."
Cục trưởng vừa dứt lời, đội trưởng hắt một chậu nước đá xuống, "Khu nhà cách khu công nghiệp không xa, gần đó rất nhiều đường đều là đường liên tỉnh, có những con đường ngay cả camera giao thông cũng không có, đừng nói là camera an ninh. Cho nên, vùng xung quanh khu nhà này, thường xuyên xảy ra ςướק bóc trộm cắp, lớn lớn nhỏ nhỏ, một năm cộng lại cũng có mấy chục vụ. Nhưng mà, bởi vì tiền thuê rẻ, rất nhiều công nhân nhà xưởng đều thuê ở nơi này."
Lần này, thì khó giải quyết rồi.
Biết rõ đặc biệt cơ bản, vẫn rất khó để có tiến triển gì.
Bằng vào một bóng lưng, thì chân dung tội phạm cũng không vẽ được.
Thêm nữa là không có người làm chứng tận mắt nhìn thấy, án này nếu muốn điều tra tiếp, chỉ có thể chờ người bị thương cho lời khai rồi tiến hành bước suy đoán tiếp theo.
Không công mà lui?
Làm sao có thể.
Về cơ bản không tìm thấy manh mối gì, nhưng áp lực, thì vẫn phải gây áp lực một phen.
Mộ Nhã Triết gây áp lực không nhỏ cho cục trưởng, giao trách nhiệm cho ông ta trong vòng mười ngày, vụ án này phải có mang mối, cho dù không tìm thấy tội phạm, nhưng ít ra phải xác định phạm vi.
Cục trưởng nào dám đắc tội pho tượng thủ đoạn thấu trời này của thủ đô?
Vừa dâng lên khuôn mặt tươi cười, vừa kiên quyết cam kết, cuối cùng cũng tiễn người đi.
Chân trước Mộ Nhã Triết vừa đi ra khỏi cục cảnh sát, sau lưng, mặt cục trưởng suy sụp trong nháy mắt, căm giận thấu trời, che kín nếp nhăn trên mặt, tràn ngập giận dữ.
Ông ta chịu một bụng tức giận ở trên người Mộ Nhã Triết, cả hành trình dùng khuôn mặt tươi cười đón tiếp, bắp thịt cả khuôn mặt cứng lại, quay đầu lại, trút giận lên người đội trưởng, "Cậu nghe thấy chưa?! Anh ta cho tôi thời gian, mười ngày, nếu trong mười ngày không có tiến triển gì, cậu có thể thu dọn quần áo, chạy về phân cục, không cần lăn lộn ở đây nữa!"
Mộ Nhã Triết gây áp lực cho ông ta, làm cấp trên, đương nhiên sẽ thuận theo tự nhiên mà đẩy chúng cho cấp dưới.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc