Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 12

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vân Thi Thi đi nộp bản kế hoạch trở về, cũng bị sự việc xảy ra trước mắt làm cho sợ tới mức không biết làm sao, nhưng mà cô lấy lại bình tĩnh rất nhanh.
Mấy tên thanh niên kia vừa thấy cô, nhận ra cô là Vân Thi Thi, liền kéo tay cô lôi ra khỏi công ty.
Trong đó, một người nhìn có vẻ giống anh cả của đám người đó hung hăng tát cô một cái, hiển nhiên là rất tức giận, hùng hổ gào lên với cô: “Cô chính là chị gái của ả đàn bà đê tiện kia?”
Vân Thi Thi ngẩn ra, che lại má đánh giá bọn họ, ngay sau đó liền hiểu ra “ả đàn bà đê tiện” trong miệng bọn họ là ai!
“Này! Cô có biết đứa em gái kia của cô thiếu anh đây bao nhiêu tiền hay không?” Người đàn ông nhai kẹo cao su, nhìn cô từ trên xuống dưới đến mấy lần.
Vân Thi Thi rũ mắt, mím môi thật chặt, không hề lên tiếng, trong lòng nhanh chóng hiểu rõ mọi chuyện.
Vân Na kia, tám phần là lại chơi làm chuyện điên rồ bên ngoài rồi lại thiếu nợ người ta, trong nhà vốn không còn gì cả, cô ta cũng không có tiền để trả, không còn cách nào, liền nhớ đến cô, liền đưa địa chỉ công ty cô cho mấy người này.
Vân Thi Thi âm thầm hối hận, lúc trước cô sợ cha Vân đi làm gặp phải chuyện gì không tốt, lại không thể liên lạc với cô, nên mới để lại địa chỉ cho mấy người nhà họ Vân, nhưng cô không ngờ, người không nên đến lại tìm đến cửa.
Nhưng mà, cô không muốn thỏa hiệp với bọn họ. Không phải cô có khí phách, mà là cuộc sống của cô cũng không dư dả gì, nếu như trả nợ cho Vân Na, học phí kỳ này của Hữu Hữu lấy tiền ở đâu để trả?
Thấy cô không nói lời nào, tên kia lại càng thêm tức giận, một tay hắn túm lấy cổ áo cô, một tay tát cô mấy cái.
“Mày có bị câm hay không thế? Có biết nói không? Mau trả lời tao! Con mẹ nó!”
“Có phải không chịu đưa tiền không?” Mấy tên lưu mang còn lại xô đẩy cô, có tên còn nhìn *** cô đầy xấu xa: “Không còn tiền cũng không sao! Mày ngoan ngoãn đi theo bọn tao. Không có tiền trả, nhưng vẫn còn có cách khác!”
“Nói cũng đúng, con bé này nhìn cũng khá đấy. Có đồng ý đi theo mấy anh đây không?”
Mấy người còn lại nghe vậy liền cười đê tiện.
Khuôn mặt Vân Thi Thi đã bị đánh cho sưng đỏ: “Mong mấy người nói chuyện tôn trọng tôi một chút.”
“Hả!? Ha… ha! Cô gái này, rất có cá tính đấy!” Người đàn ông cầm đầu cười dữ tợn, ngay sau đó lại tát cô một cái: “Con mẹ nó chứ giọng điệu của mày cũng lớn quá rồi đấy?! Đã thiếu tiền, còn muốn cãi lý với bọn tao à!?”
Vân Thi Thi chậm rãi quay mặt lại, lén lút sờ di động trong túi, nhưng hành động này của cô lại bị mấy người còn lại bắt được, người nọ bắt lấy cổ tay cô, ςướק lấy di động của cô rồi ném xuống mặt đất, giậm chân một cái, liền giẫm nát.
Vân Thi Thi giật mình, trong mắt hiện lên vẻ hoảng loạn.
“Muốn cầu cứu à? Không nghĩ tới mày còn thông minh như vậy!” Người đàn ông kia kia xì một tiếng khinh miệt, rồi đột nhiên đẩy cô ngã xuống dưới đất, hung hăng đá vào bả vai cô một cái: “Cho mày cầu cứu này! Tao để cho mày cầu cứu này!”
“Anh cả! Không phải ả đàn bà đê tiện kia đã nói rồi sao? Con nhỏ này còn có một đứa con trai, hình như đang đi học ở nhà trẻ?” Một tên trong đám còn lại liếc cô một cái.
Vân Thi Thi đột nhiên nâng mặt lên, theo bản năng mà thốt ra: “Không được! Không được tìm Hữu Hữu gây chuyện! Tôi…tôi cho các anh tiền!”
Cô vẫn luôn rất có lý trí, nhưng chỉ cần là có liên quan đến Hữu Hữu, Vân Thi Thi liền mất đi bình tĩnh.
Trở lại văn phòng, cô cuống quít lấy thẻ ngân hàng, hai tay run rẩy, hốc mắt cay đến mức không nhịn được mà rơi nước mắt.
Lấy được mấy ngàn đồng, cô giúp vân Na trả hết nợ, mấy tên lưu manh vừa lòng đếm tiền, hung hăng trừng mắt cô một cái, cuối cùng không tìm cô gây phiền toái nữa, nghênh ngang rời đi.
Khi trở lại công ty, giám đốc liền tìm đến cô, kêu cô vào văn phòng, lấy lý do “cô mang đến phiền toái cùng tổn thất rất lớn cho công ty” để đuổi việc cô, để cho cô dọn dẹp một chút rồi nhanh chóng đuổi đi
Dù cho đứng giữa một đám lưu manh, đối mặt với uy hiếp của nhiều người, Vân Thi Thi vẫn chưa từng thay đổi vẻ mặt, nhưng khi biết mình sắp mất đi công việc, vành mắt cô lập tức đỏ lên.
Cô không bận tâm đến những việc khác, khóc lóc khẩn cầu giám đốc đừng sa thải cô.
Cô còn có Hữu Hữu, không thể không có công việc này. Mất đi công việc, cô làm sao chi trả phí sinh hoạt? Nhà họ Vân còn gánh vác số nợ không nhỏ, mà Hữu Hữu còn nhỏ, là thời điểm cần nhiều tiền, hiện giờ học phí nhà trẻ quá cao, hơn nữa thân thể Hữu Hữu luôn ốm yếu, số tiền dùng để chăm sóc Hữu Hữu cũng là môt loại chi phí xa xỉ, chỉ riêng số tiền sinh hoạt hàng ngày cho hai mẹ con bọn họ đã không biết kiếm ở đâu ra.
Giám đốc thấy cô khẩn cầu như vậy, vẻ mặt thay đổi một chút. Thật lòng mà nói, Vân Thi Thi là một viên chức ưu tú, dù chỉ là một cô gái trong bộ phận kỹ thuật internet, kỹ thuật lại không thua những người khác. Trong công việc, từ trước đến giờ cô vẫn luôn cần cù, làm việc luôn cẩn trọng.
Nhưng mà lúc này đây, bởi vì chuyện này, cấp trên rất bất mãn, tuyên bố sa thải cô, anh cũng không có biện pháp khác, chức quyền của anh không lớn, không giữ được cô.
Cho nên, dù cho Vân Thi Thi đau khổ khẩn cầu, cũng không thay đổi được kết quả.
Lúc tan tầm, cô thu thâp một chút, liền rời khỏi công ty. Mấy nhân viên biết được cô phải đi, có người vui cũng có người buồn.
Đại đa số người ở đây đều cảm thấy cô rời đi sớm một chút sẽ tốt hơn, ngày thường ở công ty, cô có không ít lần nổi bật, đoạt đi cơ hội thăng tiến của bọn họ
Năng lực hơn người, dung mạo xuất chúng, bộ trưởng rất thích cô, tiền thưởng cuối năm của cô cũng nhiều nhất, cho nên người vừa đi, bọn họ đều thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Một bộ phận nhân viên có quan hệ không tệ với cô, biết được cô bị sa thải, đều cảm thấy tiếc hận, sau khi để lại phương thức liên hệ cho nhau liền tiễn cô ra khỏi công ty.
Vân Thi Thi rời khỏi công ty, như một người thất hồn lạc phách đi trên đường, trong lòng chứa đầy uất ức. Có lẽ vì luôn cúi đầu, thất thần quá mức, cho nên cô không thấy đèn đỏ sáng lên, càng không nghe thấy tiếng xe thể thao gầm rú từ xa. Chỉ nghe một tiếng thắng xe chói tai, bén nhọn như muốn xuyên phá màng tai, lúc này cô mới có phản ứng thì cũng không còn kịp rồi.
Xe thể thao xẹt thật nhanh qua thân mình cô, mạnh mẽ ngừng ở cách cô không xa. Vân Thi Thi còn chưa có phản ứng, thân xe bỗng nhiên cọ qua, lập tức làm cô ngã trên mặt đất, trong người đau nhức, làn da ở đầu gối bị rách ra, lúc này cô mới hồi thần.
Văn kiện trong *** rơi đầy đất, Vân Thi Thi ngạc nhiên ngước mắt, trong tầm mắt mơ hồ, một chiếc xe Porsche cực kỳ xa hoa, thân xe thuôn dài, không có chỗ nào không thể hiện sự tôn quý. Vân Thi Thi từng thấy qua loại xe thể thao này trên tạp chí, nghe nói là số lượng có hạn trên toàn thế giới, là do tư nhân sản xuất, trên đời chỉ có ba cái!
Đầu gối truyền đến cảm giác nóng rát, mời vừa rồi bị ngã, góc váy đã bị rách, vô ý làm trầy đầu gối, hiện giờ còn trộn lẫn tro bụi, máu chảy không ngừng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc