Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1196

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Công việc vô cùng vất vả, đi sớm về trễ, có một lần quá mức mệt mỏi mà rơi xuống hồ, xuýt chút nữa thì sinh non.
Mộ Khuynh Thành cắn chặt răng, liên tục châm cứu an thai mới giữ được hai đứa bé trong bụng.
Từ đó về sau, bà cũng không dám làm việc quá vất vả nữa.
Ông chủ tiệm uốn tóc thương xót bà nên cũng giảm cường độ công tác của bà xuống.
Có lẽ, ông ta cũng có ý với bà đi?!
Dù sao, một người phụ nữ đơn độc một mình, tuổi trẻ lại xinh đẹp, tuy có thai nhưng sao ngăn được sắc tâm của người đàn ông khác.
Mấy tháng sau, Mộ Khuynh Thành sinh đôi.
Trong phòng bệnh, ông chủ tiệm uốn tóc chu đáo bưng trà đổ nước, cực kỳ ân cần, về sau còn nắm tay bà thổ lộ tâm tình, thề son sắt muốn lấy bà làm vợ bé.
Mộ Khuynh Thành đương nhiên không đồng ý.
Vì thế, ông chủ tiệm tóc tức giận, hơn nữa còn về nhà làm loạn muốn ly hôn với vợ.
Sau cùng khi bà còn đang trong thời gian ở cữ, bà chủ tiệm tóc kia còn nháo đến tận phòng trọ của bà, đập phá mọi thứ trong nhà.
Mộ Khuynh Thành dằn lòng, mang theo hai đứa bé còn chưa đủ tháng rời khỏi huyện nhỏ kia.
Mẹ góa con côi, khó có thể tưởng tượng ra cuộc sống lúc bây giờ gian khổ đến nhường nào.
Bởi vì còn chưa ở cữ xong nên thân thể Mộ khuynh Thành rất nhanh liền xuống dốc.
Vừa mới sinh con, cuộc sống lại túng quẫn, bà phải đến hộp đêm làm thêm, bằng vào vẻ đẹp cùng tiếng ca ngọt ngào coi như cũng đủ kiếm sống.
Nhưng trà trộn vào cái nơi xa hoa đồi trụy ấy, tránh không được phải chịu sự quấy rầy của đủ loại đàn ông.
Có ông chủ xí nghiệp, cũng có người làm công ăn lương bình thường, đa phần đều là những kẻ giàu mới nổi ăn chơi phá phách.
Đây cũng không tính là gì.
Vài năm đó, Mộ Thịnh vẫn chưa từng buông tha việc tìm kiếm tung tích của bà.
Vì tránh né cơ sở ngầm nhà họ Mộ, trong bảy năm, bà đã phải đi qua vô số thành phố, số lần chuyển nhà tuyệt đối không thể đếm được trên đầu ngón tay.
Khắc sâu nhất trong trí nhớ thời thơ ấu của Cung Kiệt chính là một cuộc sống đầu đường xó chợ.
Thường thường đặt chân tại một thành phố chưa lâu lại phải giống như dân chạy nạn, di chuyển đến một thành phố khác.
Khái niệm về một chữ “nhà” quá mức mơ hồ.
Anh vẫn còn nhớ rõ có một lần, anh cùng Vân Thi Thi nửa đêm giật mình tỉnh giấc, Mộ Khuynh Thành liều mạng ôm bọn họ, bỏ lại đồ đạc, chỉ mang theo giấy tờ tùy thân cùng số tiền ít ỏi trên người, vội vàng rời đi.
Lúc đó, bọn họ vừa đến thành phố này được 3 tháng, chuyển nhà mới còn chưa được bao lâu, bởi vì vừa mới chuyển nhà, phòng trọ ngoài một chiếc giường, rất nhiều đồ linh tinh, đồ dùng hàng ngày, đều là tạm thời mua thêm.
Đương nhiên cũng không phải đồ mới.
Là đồ Mộ Khuynh Thành dẫn theo bọn họ đào được từ chợ bán đồ cũ về.
Đèn để bàn thì chập điện liên tục.
Cái TV trắng đen nếu không đập cho nó vài phát thì căn bản không dò được tín hiệu.
Khi đó, Mộ Khuynh Thành ăn mặc rất tiết kiệm, buổi sáng mua đồ tươi từ chợ về đều để cho bọn họ ăn, còn bà thì phải đến khi tan chợ, các cửa hàng sắp đóng cửa, tìm đến những người bán hàng rong, mua những đồ ươn, xấu trở về nấu lên ăn.
Chỉ 3 năm thôi, Mộ Khuynh Thành đã gầy đến không thể tưởng tượng nổi.
Một buổi tối nọ không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lại giống như bị đuổi giết, Mộ Khuynh Thành ôm bọn họ, bỏ lại mọi thứ, leo lên một chuyến xe buýt đường dài, chạy suốt đêm.
Tiểu Cung Kiệt sợ hãi, khóc đòi về nhà, trong nhà còn có con gấu nhỏ anh yêu thích nhất mà anh đã phải hạ quyết tâm tốn mấy đồng mới mua về được.
Đó là khi anh ra ngoài chơi cùng đám nhóc hàng xóm, chuyên môn đi nhặt chai nước khoáng, xé hộp giấy bên ngoài ra bán lấy tiền.
Anh còn nhớ tích góp đủ tiền rồi liền mua cho mẹ một đôi giày cao gót xinh đẹp.
Khi đó một đôi giày cao gót có giá 30 đồng tiền.
Anh còn thừa những 5 đồng.
5 đồng bấy giờ chính là cả gia sản của anh.
Mà Vân Thi Thi tuổi còn nhỏ chỉ bất lực ôm anh, nước mắt ròng ròng.
Mẹ mua sách vở, Pu't máy, váy vóc xinh đẹp... cho cô. Cho dù chỉ là hàng vỉa hè, nhưng mặc lên người lại rất đẹp.
Tiểu Kiệt xoay chung quanh cô, nói: "Chị giống như tiên nữ ấy! Thật xinh đẹp!"
Có thể là đi quá vội nên những chiếc váy này đều vứt hết ở nhà trọ.
"Mẹ... Vì sao chúng ta phải chạy trốn?”
Tiểu Cung Kiệt hoang mang hỏi.
Mộ Khuynh Thành chỉ nói: "Bởi vì... Người kia tìm đến đây."
"Là người xấu ạ?"
"Ừm! Là một người rất xấu."
"Người nọ là cha sao?"
Cung Kiệt rất cẩn thận kia nhắc đến danh xưng kia: "Khi nào cha mới tới tìm chúng ta?"
Vừa dứt lời, đã thấy nước mắt bà không ngừng rơi xuống.
Anh sợ hãi, khẩn trương dùng bàn tay nhỏ lau đi những giọt nước mắt kia, từ đó về sau anh cũng không dám nhắc gì về cha khiến mẹ đau lòng nữa.
Sau lần đó, Mộ Khuynh Thành dẫn theo bọn họ dừng chân tại một thôn xóm vô cùng hẻo lánh.
Đó là địa phương cách thủ đô hơn ngàn cây số, bởi vì là nông thôn, phát triển còn lạc hậu, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không phổ biến, chỉ có một máy điện thoại công cộng trong quầy hàng, mỗi lần gọi còn tốn mất 1 xu.
Thôn này gọi là thôn Lê Hoa, lấy trồng trọt là chính, mỗi nhà đều có đến vài mẫu đất, người trong thôn phần lớn đều rất thật thà phúc hậu.
Người trong thôn đều là tự cung tự cấp, muốn mua đồ gì cũng phải ngồi xe ba bánh đến trấn trên mới mua được đồ.
Mộ Thịnh không còn tìm đến nơi này nữa.
Thôn trưởng thương xót thay Mộ Khuynh Thành, mẹ góa con côi, một cô gái dẫn theo hai đứa bé nheo nhóc nên liền để nhà ở sân sau cho 3 mẹ con hơn nữa còn lấy giá thuê thấp nhất có thể
Một tháng 100 đồng tiền.
Mộ Khuynh Thành cực kỳ vui vẻ.
Bởi vì, sau căn nhà kia còn có một mảnh đất lớn, bà vẫn luôn mơ ước có được một mảnh vườn thuộc về riêng mình, về sau, bà liền biến nó thành một vườn hoa nhỏ trong đó có một mảnh lớn là hoa hồng.
Lúc ấy trên người bà còn mấy ngàn kiếm được khi làm ở hộp đêm.
Sau khi an cư tại thôn Lê Hoa, ngày qua ngày liền an nhàn hơn hẳn, không bị những người kia phiền nhiễu nữa.
Mộ Khuynh Thành ở tiệm uốn tóc trước kia học được không ít tay nghề, sau khi dừng chân tại đây liền đem hơn nửa phòng thuê mở một tiệm uốn tóc nho nhỏ.
Lúc ấy, con gái trong thôn thấy bà xinh đẹp, ăn mặc thời thượng, nên cũng học theo chạy tới cắt tóc, đổi mốt.
Bấy giờ tiệm tóc giống như một một thứ gì đó rất mới mẻ trong thôn.
Vì vậy nam nữ già trẻ gái trai đều đến tiệm của bà.
Có đôi khi, làm một quả đầu được 3 đồng tiền, hoặc một túi gạo, một thùng dầu.
Đến khi những đồ như gạo dầu này tích trữ quá nhiều, bà liền để ra một phần đủ ăn, còn lại liền đạp xe ba bánh lên chợ trấn trên để bán lấy tiền.
Làm ăn tốt, một tháng có khi cũng kiếm được mấy trăm đồng.
Ngày qua ngày cuộc sống liền khấm khớ hẳn lên.
Đương nhiên, đây đều là chuyện sau này mới nói.
Khi vừa mới chân ướt chân ráo tới, cái gì cũng không có.
Đến quần áo của 2 đứa bé cũng không có tiền để mua.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc