Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1195

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Dưới ánh mặt trời, trên xương quai xanh của Cung Kiệt xuất hiện một một sợi dây chuyền cực kỳ bắt mắt, ánh sáng lấp lánh thu hút cái nhìn của người khác.
Hữu Hữu bất ngờ chú ý tới sợi dây chuyền này.
Cậu vẫn luôn thấy Cung Kiệt mang theo sợi dây chuyền này, một vật bất ly thân, chắc hẳn nó phải mang ý nghĩ gì vô cùng đặc biệt.
Vì thế, cậu rón ra rón rén nằm úp sấp xuống bên cạnh Cung Kiệt, thấy anh mang kính râm, cũng không biết là ngủ hay vẫn còn tỉnh, nhưng vẫn vụng trộm nâng mặt dây chuyền kia lên.
Mặt dây chuyền hình tròn giống như có thể mở ra, thấy thế Hữu Hữu liền mở, sau đó phát hiện ra trong mặt dây chuyền xác thực có ảnh của một người.
Bức ảnh có hai mặt, mặt còn lại chính là ảnh chụp hai đứa bé tựa sát vào nhau, trên mặt nở nụ cười với đôi má lúm đồng tiền xinh đẹp.
Hữu Hữu liếc mắt một cái liền nhận ra, trong bức ảnh đó chính là mẹ cùng cậu mình khi còn nhỏ.
Xem dáng vẻ có lẽ là chụp lúc hai người tầm 7 tuổi.
Có điều, trước đây Cung Kiệt không hề giống như bây giờ, dáng người cao gầy, hơn nữa còn thấp hơn Vân Thi Thi một chút.
Vân Thi Thi ôm Cung Kiệt bảy tuổi, hai tay thủ thế chữ "v", môi hồng răng trắng, nụ cười tươi sáng lạn.
Mà Cung Kiệt lại giống như có chút thẹn thùng, đầu tựa vào vai Vân Thi Thi, nhìn máy ảnh, nụ cười mang theo chút ngượng ngùng, đôi mắt trong suốt long lanh, mái tóc đen mềm mại xinh đẹp, tóc mai buông xuống hai bên tai, mái tóc ôm lấy gương mặt dịu ngoan, thật giống một chú cừu non nhu thuận.
Anh mặc một chiếc áo sơmi trắng, trên cổ áo còn có một chiếc nơ nho nhỏ, trông vừa nho nhã lại đáng yêu, một tay ôm lấy eo Vân Thi Thi, một tay khác cũng giống Vân Thi Thi làm một thủ thế hình chữ “v”.
Có điều không biết là do thẹn thùng hay là vì nguyên nhân gì mà hai Ng'n t tạo hình lại hơi cuộn lại, có vẻ e lệ.
Hữu Hữu nói thầm một câu: Rõ ràng trước đây cậu thật đáng yêu!
Còn có vài phần giống mình.
Đây chính là sự kỳ diệu của gen di truyền!
Nhưng sao sau khi lớn lên lại biến thành một tên hỗn thế tiểu ma vương thế, phúc hắc, kiêu ngạo không ai bì nổi.
Trong đầu, một Tiểu Cung Kiệt đứng cạnh một tên ma vương Cung Kiệt, một bên là cừu non vô tội đáng yêu, một bên là người đàn ông trưởng thành hai tay đút túi quần, mang kính râm, một đầu tóc trắng kiêu ngạo, khí thế kinh người.
Quả thực tựa như hai người!
Hữu Hữu lại nhìn về phía mặt khác của dây chuyền.
Trên ảnh là cô gái tuổi còn rất trẻ ngồi bên bồn hoa, trên tay ôm một gốc hoa hồng, trên mặt là nụ cười đầy dịu dàng.
Vừa nhìn liền thấy gương mặt ấy có vài phần tương tự với Vân Thi Thi, dịu dàng xinh đẹp, mặt mày như họa, nhất là đôi mi kia giống như mây khói trên đỉnh núi xa, đôi mắt như nước hồ thu.
Một đầu tóc đen không có bất cứ vật trang trí nào, mái tóc như thác nước trượt từ đầu vai xuống bên lưng, ngẫu nhiên có vài sợi tóc mai buông xuống hai bên tai lại càng trở nên quyến rũ động lòng người.
Hữu Hữu lại một lần nữa cảm thán, gen di truyền thật sự rất kỳ diệu.
Liếc mắt một cái liền nhận ra, cô gái đó chính là mẹ của mẹ- - bà ngoại của cậu!
Nhìn ra được.
Bà ngoại cùng mẹ rất giống nhau, đều cực kỳ thích hoa hồng.
Có lẽ cũng bởi vì bà ngoại thích hoa hồng nên vườn hoa sau nhà trồng hẳn một mảnh hồng được mẹ chăm sóc tỉ mỉ, kỹ lưỡng.
Tiểu Dịch Thần ghé sang, nhìn thoáng qua cũng kinh ngạc mở to hai mắt.
"Đây là bà ngoại khi còn trẻ sao?"
"Uh`m!" Hữu Hữu gật đầu, ánh mắt ấm áp.
Tiểu Dịch Thần nói: "Bà ngoại lúc còn trẻ cũng là một đại mỹ nhân đó."
"Vô nghĩa!"
Hữu Hữu Pu'ng trán cậu: "Nếu không, sao ngày thường mẹ lại xinh đẹp thế được!?"
Khó trách cậu vẫn luôn mang sợi dây chuyền này bên người.
Khó trách cậu vẫn luôn mang sợi dây chuyền này bên người.
Cậu nhất định rất nhớ bà ngoại đi?
Tiểu Dịch Thần lại nhìn thoáng ảnh chụp Vân Thi Thi cùng Cung Kiệt tựa sát vào nhau.
Nhìn Cung Kiệt rúc vào trong lòng Vân Thi Thi, vô cùng thẹn thùng, bỗng nhiên cậu ghét bỏ nói: "Không nghĩ tới trước đâu cậu cũng chỉ như hạt đậu đỏ! Thấp bé lùn tịt, thật khó tin nổi, cậu ăn cái gì mà khi lớn lên lại cao như vậy?"
Hữu Hữu không thèm so đo với tên còn đang u oán kia, nói: "Em cũng muốn biết. Cảm thấy bộ dáng cậu trước đây còn thấp hơn em một chút!"
Tiểu Dịch Thần nói: "Thế mà bây giờ cậu đứng với cha cũng không chênh nhau là bao! Cha cao 1m89 đó."
Cung Kiệt nghe thấy bọn họ nói chuyện, mở mắt, lập tức tháo kính râm xuống, bất mãn trừng mắt nhìn bọn họ một cái: "Ai nói cậu là hạt đậu nhỏ? Từ nhỏ cậu đã rất cao, có vài thằng nhóc ở tuổi đó còn không cao bằng cậu đâu."
Hữu Hữu không phục giơ mặt dây chuyền lên trước mặt anh, chỉ vào hạt đậu nhỏ rúc vào trong lòng Vân Thi Thi, nói: "Cao tới đâu cũng không cao bằng mẹ!"
Cung Kiệt thấy cậu chỉ vào ảnh chụp liền lườm cậu một cái, trên mặt có chút đỏ hồng khả nghi, không được tự nhiên ho khan một tiếng, thực ra là anh đang ngượng ngùng đó!
Hữu Hữu nhìn thấy mà dở khóc dở cười: "Cậu, cậu vô duyên vô cớ thẹn thùng cái gì!"
Tiểu Dịch Thần ở một bên chém thêm một đao nữa: "Chính là vì khoác lác bị vạch trần đó! Luôn miệng nói khi còn nhỏ rất cao, nhưng trong ảnh chụp lại thấp hơn mẹ rất nhiều!"
Cung Kiệt nói thầm: "Cái đó… Người thấp kia không phải cậu mà."
Hữu Hữu: "Ồ?"
Tiểu Dịch Thần làm bộ hoảng sợ, nói to: "Không phải cậu thì là ai? Chẳng lẽ là mẹ?"
Sắc mặt Cung Kiệt có chút thay đổi, không được tự nhiên quay mặt đi, bất đắc dĩ “ừ” một tiếng: "Ngắn tóc kia, là mẹ các cháu..."
Hữu Hữu cùng Tiểu Dịch Thần nghe xong đều giống nhau, mắt chữ A mồm chữ O, trên mặt đều là vẻ khó tin.
Hữu Hữu ngơ ngẩn nói: "Như thế..."
"Người thắt bím tóc kia là cậu?!" Tiểu Dịch Thần tiếp lời, hiển nhiên vô cùng khó tin.
Cung Kiệt nhắm chặt hai mắt, không tình nguyện thừa nhận: "Ừm! Là... Là cậu!"
"...!"
Hữu Hữu ghé vào bên người Cung kiệt, tò mò tưởng tượng một chút.
Trong đầu, Tiểu Cung Kiệt trộm lấy váy trong tủ của Vân Thi Thi, mặc lên người, ở trước gương xoay đi xoay lại, sau đó đến trước bàn trang điểm của bà ngoại, dùng son môi vẽ loạn lên mặt.
Toàn thân Hữu Hữu nhất thời nổi đầy da gà.
Biến th'!
Khó trách.
Khó trách cậu không có hứng thú với phụ nữ.
Hữu Hữu líu lưỡi nói: "Thì ra trước đây cậu có bệnh nghiện quần áo con gái!"
Tiểu Dịch Thần cũng bổ thêm một đao: "Biến th'!"
Cung Kiệt vô tội kêu lên: "Hừ! Làm sao có thể?! Cậu không thích mặc váy, nhưng... Lúc đó cũng không có cách nào khác."
...
Trên ảnh, đứa bé cười sáng lạn, bện tóc hai bên kia đúng là Cung Kiệt.
Ảnh này được chụp khi anh cùng Vân Thi Thi được 7 tuổi, lúc đó Mộ Khuynh Thành vẫn coi anh như bé gái mà mặc quần áo cho anh.
Đây cũng không phải hứng thú ác ý gì cả.
Nói ra khiến anh nhớ tới một đoạn hồi ức vừa chua xót lại hạnh phúc.
Lúc đó, Mộ Khuynh Thành có thai rời khỏi nhà họ Mộ, trên người không nhiều tiền mặt.
Bà chạy trốn tới một huyện nhỏ, tìm được một công việc tại tiệm uốn tóc, vừa làm việc vừa gian nan sống qua ngày.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc