Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1190

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Lần thứ hai anh ta gọi điện cho Mạnh Tinh Tuyết.
Mấy giây trôi qua, điện thoại trên ghế salon trong phòng khách vang lên.
Mộ Yến Thừa sửng sốt, cầm lấy điện thoại di động.
Anh ta đi tới.
Mở ra tin nhắn, có hai bản nháp, không biết nguyên nhân gì mà hai tin này chưa được gửi đi.
Mộ Yến Thừa lặng người, vẻ mặt như say rồi.
Anh ta mở tin nhắn ra, đọc toàn bộ nội dung, ánh mắt lúc này mới có chút ý thức.
“Yến Thừa, như anh muốn, em đã bỏ đứa con trong bụng rồi, anh giờ có thể an tâm theo đuổi người anh mong muốn! Từ nay về sau chúng ta cắt đứt. Những thứ em nợ anh, em đều trả lại cho anh, còn anh nợ em thì không cần phải trả lại. Chúng ta nên tỉnh mộng rồi.
...
“Mộ Yến Thừa, nếu như trên đời này tồn tại tình yêu thì anh chính là người đầu tiên cũng là người cuối cùng của em, yêu anh.”
...
Nếu như trên thế giới này tồn tại tình yêu thì anh chính là người em yêu duy nhất.
...
Mộ Yến Thừa ngồi co quắp trên ghế salon, ngẩng mặt lên, vô hồn nhìn lên trần nhà, trước mắt dường như hiện lên khuôn mặt ngây thơ rực rỡ của Mạnh Tinh Tuyết.
Năm đó sinh nhật anh ta, cô vì anh ta mà chuẩn bị phong phú, tắt nến xong cô làm nũng hỏi anh ta: “Yến Thừa, chúng ta có thể vĩnh viễn bên nhau được không? Không rời xa nhau cả đời không rời xa nhau.”
Anh ta mất tập trung, gật đầu: “Ừm.”
Mạnh Tinh Tuyết đối với câu trả lời qua loa này tất nhiên là không hài lòng.
“Ừm cái gì mà ừm! Anh lại gạt em!”
Anh ta nở nụ cười, véo nhẹ mũi cô.
“Được, chúng ta vĩnh viên bên nhau, cả đời không chia lìa.”
Cô nở nụ cười, trong đôi mắt ấy như ẩn chứa muôn vàn vì sao,long lanh: “Giữ lời đi nhé! Nếu như anh phụ em...”
“Anh phụ em thì như thế nào?”
Anh ta hỏi, cô liền nói: “ Nếu anh phụ em thì em sẽ rời bỏ anh, đến một nơi mà không tìm thấy được cũng như không bao giờ gặp lại anh.”
Câu trả lời tùy hứng này, lại khiến anh bật cười.
“Nhẫn tâm như thế sao?”
“Ừm!”
Mạnh Tinh Tuyết gật gù.
Mộ Yến Thừa ôm lấy cô, giọng điệu ngọt ngào: “Nhóc lừa đảo này, tuyệt đối không được rời bỏ anh.”
“Tại sao vậy?”
“Em đi rồi thì đi đến đâu chứ? Đời này, em chỉ có thể vĩnh viễn ở bên cạnh anh.”
Dừng một chút, anh ta nói thêm: “Em cần anh.”
Mạnh Tinh Tuyết nghe xong, có chút không cam lòng, ngẩng đầu gọi lại: “Vậy anh.... cần em không?”
...
Cô bướng bỉnh hỏi: “Không có em, anh sẽ khổ sở sao?”
Hai tay Mộ Yến Thừa run rẩy che mặt, mặt không hề có cảm xúc nhưng những giọt nước mắt lăn dài trên má đã bán đứng anh ta.
“Tí tách...”
Nước mắt rơi trên tấm hình.
Có!
Anh ta cần cô.
...
Sân bay.
Mạnh Tinh Tuyết ngồi, trong tay nắm chặt một tấm hình, nước mắt không ngừng rơi.
Trong ảnh, anh ta lạnh lùng, cô quấn quýt nắm lấy tay anh ta cười tươi như hoa.
Mạnh Tinh Tuyết nghe được tiếng gọi đăng ký, chặt chẽ cắn môi, chậm chạp không chịu đứng lên, đi tới thùng rác, ném đi tấm hình đó.
Xoay người, cô xách hành lý, như xác ૮ɦếƭ di động, hướng về phía máy bay.
...
Nhà họ Tống.
Giang Khởi Mộng và Tống Ân Nhã, lúc trở về, hai mẹ con có tâm sự riêng.
Hai người đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
Tống Ân Nhã liền xoay người có chút lo âu: “Mẹ...”
“Làm sao?”
Giang Khởi Mộng thân thiết hỏi Tống Ân Nhã: “Tối hôm qua, kế hoạch thuận lợi chứ?”
“Ừm.”
“Giải quyết sạch sẽ chứ? Cậu ta không phát hiện vấn đề gì đúng không?’
Tống Ân Nhã gật gù: “Tất cả đều làm theo lời mẹ! Ngày hôm qua, sau khi hạ thuốc, lại còn uống nhiều R*ợ*u thì anh ta đã không tỉnh táo rồi, dù có sai sót thì cũng không phát hiện được gì!”
Giang Khởi Mộng gật gật đầu, yên lòng, nhưng Tống Ân Nhã lại bất lực nói: “Nhưng mà... Mộ Yến Thừa nhất định sẽ lấy con sao?”
“Hiện tại thì không chắc chắn! Nhưng nếu như mang thai con trai của cậu ta thì lại không phải lo! Chờ thời cơ đến nói với cậu ta là con mang thai như vậy chuyện kết hôn cũng là chuyện sớm muộn! Nếu không được thì nháo đến nhà họ Mộ, cậu ta cũng không trốn được.” Giang Khởi Mộng cười đắc ý: “Con yên tâm đi! Chỉ cần ngồi chờ tất Mộ Yến Thừa phải lấy con làm mợ chủ nhà họ Mộ.”
Tống Ân Nhã vẫn còn lo lắng: “Nhưng mà... mẹ! Làm sao con làm chứ? Nếu như không giấu được thì phải làm sao?”
“Vậy thì thế nào?”
Giang Khởi Mộng không phản đối: “Đến thời điểm sinh thì nói là sinh non! Huống hồ, đến lúc ấy hai đứa đã lấy nhau rồi! Đứa bé này làm sao mà đến cũng không còn quan trọng nữa! Quan trọng là đứa con này là của Mộ Yến Thừa, chảy trong mình dòng máu của cậu ta! Thế là đủ rồi!
Tống Ân Nhã vẫn có chút lo lắng, muốn nói lại thôi.
Giang Khởi Mộng đi tới bên cô ta, ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của cô ta, động viên nói: “Con lo cái gì chứ, nói mẹ nghe coi?”
“Mẹ, điều mẹ nói, con có thể hiểu. Nhưng đến khi Mộ Yến Thừa nhận con, nhận đứa bé này, con gả cho anh ta mà anh ta không thành gia chủ thì phải làm thế nào bây giờ?” Tống Ân Nhã cười bất đắc dĩ: “Đây chẳng phải chuyện cười sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc