Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1187

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Tống Ân Nhã nghẹn ngào, đau đớn kể lại: “Anh Yến Thừa... em luôn coi anh như anh trai! Em thực sự không nên tin tưởng anh! Không nên tin anh! Biết thế em đã bỏ mặc anh ở quán rượu rồi” Nhưng... ai bảo em nhẹ dạ đây chứ? Nhìn thấy anh nôn mửa, khóc lóc gọi tên một người phụ nữ, sợ anh ở lại quán bar gặp nguy hiểm, mới có lòng tốt đưa anh về... Nhưng mà...”
Nói đến mấu chốt, nước mắt cô ta lại càng rơi.
Mộ Yến Thừa cố nén gấp gáp, kiên trì chờ cô ta nói.
Tống Ân Nhã vừa lau nước mắt, vừa kể lại chuyện xảy ra chuyện ngày hôm qua, từ lời của cô ta, Mộ Yến Thừa cũng biết được một ít chuyện.
...
Tối ngày hôm qua sau khi huyên náo cũng Lâm Tuyết Nhã, trong lòng anh ta vốn có phiền muộn, muốn gặp Mạnh Tinh Tuyết nhưng mà nhớ lại khuôn mặt ảo não của cô ấy lại buồn bực tìm tới quán bar, uống rượu giải sầu.
Đang uống nửa chừng, thấy mấy kẻ đang đùa giỡn Tống Ân Nhã.
Tống Ân Nhã thấy anh ta uống rượu một mình, liền nói muốn uống cùng anh ta.
Lúc đó Mộ Yến Thừa vẫn còn tỉnh táo, có chút ý thức. Nhưng cũng hơi lâng lâng.
Sau đó, không biết thế nào, Tống Ân Nhã uống với anh ta mấy ly, anh ta lại say.
Căn bản Tống Ân Nhã lo lắng anh ta uống say nên gọi xe đưa anh ta về nhà.
Nhưng lúc đó anh ta quá say, trong miệng vẫn kêu Mạnh Tinh Tuyết, không muốn về nhà, muốn về nơi có Mạnh Tinh Tuyết.
Tống Ân Nhã khóc lóc nói: ‘Em làm sao biết người trong miệng anh là ai chứ? Anh muốn đi tìm người phụ nữ đó, nhưng em không biết địa chỉ, hỏi anh anh không nói. Em thực sự hết cách rồi, mới đưa anh đến đây.”
Tống Ân Nhã gọi xe đưa anh ta đến khách sạn.
Dọc đường đi, Mộ Yến Thừa cứ táy máy tay chân với cô lại còn gọi tên Mạnh Tinh Tuyết.
Tống Ân Nhã nhẫn nại, vốn tính đưa anh ta vào phòng rồi đi.
Nhưng vừa mới mở cửa phòng, cô ta đã bị Mộ Yến Thừa kéo vào trong иgự¢, mặc cho cô ta giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được,, kéo cô ta vào phòng ngủ, lập tức điên cuồng chiếm đoạt cô ta.
Sau khi nghe xong, cả người Mộ Yến Thừa đều hồ đồ.
Có thể...
Cô ta nói tới chuyện này.
Mặc dù anh ta không nhớ rõ lắm nhưng anh ta vẫn còn nhớ được có một người phụ nữ ở dưới thân anh ta không ngừng giãy giụa, xin tha, gào khóc...
Cảm giác ấy, vô cùng rõ ràng.
Anh ta còn tưởng rằng đấy là Mạnh Tinh Tuyết nên không hề kiêng dè gì mà đè cô ta ra làm nhiều lần, mãi đến khi mệt mỏi mới chịu buông tha.
Nghĩ đến đây, Mộ Yến Thừa liếc nhìn vệt máu trên giường.
Lẽ nào...
Một ý nghĩ sai lầm.
Xảy ra chuyện như vậy, kỳ thực cũng không phải lần đầu tiên.
Beta-er: Đọc chương này, đột nhiên thấy Mộ Yến Thừa cũng không quá tệ, kỳ thật trong lòng anh ta vẫn có Mạnh Tinh Tuyết, đến cả lúc say còn lẩm bẩm gọi tên cô ấy, không phải sao?
Anh ta thường ra vào quán bar, ngoại trừ những lúc tâm tình không tốt thì anh ta đều ¢нơι gáι quán bar.
Tình một đêm cũng là chuyện thường tình mà thôi.
Thế nhưng, những người phụ nữ kia, tỉnh lại thì chỉ cần cho một ít tiền hoặc là dẫn bọn họ đi mua đồ hiệu trang sức cũng có thể đuổi rồi.
Nhưng lần này thì không như vậy.
Tống Ân Nhã, cô chủ nhà họ Tống, anh trai là Tống Vân Tích, cha là thị trường thành phố, Tống Chính Quốc.
Mẹ của cô ta, cũng có ít quan hệ với nhà họ Mộ.
Nếu đối tượng là cô ta thì không thể đuổi rồi.
Thậm chí đây còn là lần đầu của cô ta?!
Lần đầu!?
Cô ta còn là xử nữ?
Nghĩ tới đây, da đầu Mộ Yến Thừa lại tê dại.
Nếu không phải là còn trinh thì mọi chuyện còn dễ giải quyết, chứ như Tống Ân Nhã nói, cô ta là lần đầu, thật sự rất nan giải!
Hôm nay...
Mộ Yến Thừa đau đầu đến mức muốn nổ tung rồi.
Tống Ân Nhã cuộn mình trong góc, vẫn cứ khóc lớn. Anh ta không hề an ủi, không làm gì khác chỉ ngồi ở đó, nhìn cô ta khóc
Ngay thời điểm anh ta luống cuống thì nghe được tiếng gõ cửa
“Ân Nhã? Ân Nhã!?”
Thính lực của Mộ Yến Thừa rất tốt, vừa nghe thấy tiếng gõ cửa thì có một giọng phụ nữ gọi: “Ân Nhã, con có ở bên trong không? Ân Nhã?”
Ai vậy?
Mộ Yến Thừa cau mày, Tống Ân Nhã vẫn còn khóc thút thít, khóc đến cõi lòng tan nát: “Mẹ... Mẹ...”
Cô ta chôn mặt vào đầu gối sâu hơn.
Mẹ?
Là Giang Khởi Mộng!?
Bà ta sao lại tới đây?
Chẳng lẽ... Tống Ân Nhã gọi điện thoại?
Chuyện này...
Mộ Yến Thừa sợ hãi đến mức đổ mồ hôi lạnh khắp người.
Giờ phút này, ngoài cửa, không ai đáp lại Giang Khởi Mộng, bà ta lại càng sốt sắng, đạp đạp cửa: “Ân Nhã, mở cửa đi!”
“Mẹ em đến rồi!” Mộ Yến Thừa cắn răng nói.
Tống Ân Nhã vẫn khóc, không hề trả lời.
Anh ta thở dài một tiếng, tuy rằng tự biết mình đuối lý nhưng mà theo tính tình của anh ta, làm ra chuyện ngu xuẩn, đối mặt với vấn đề thì không được phủi sạch trách nhiệm!
Mộ Yến Thừa bỗng nhiên đứng dậy, lấy quần áo che cho Tống Ân Nhã, mặc quần áo vào, đi ra cửa.
Giang Khởi Mộng thấy cửa mở ra, vội vàng chạy vào trong.
Phía sau là mấy vệ sĩ của nhà họ Tống, Giang Khởi Mộng đi vào, thấy quần áo của Mộ Yến Thừa không chỉnh tề, sắc mặt kinh hãi: “Cậu... Yến Thừa?”
“Bác gái... ha ha...” Mộ Yến Thừa lúng túng cười.
“Cậu tại sao lại ở đây?”
“Cháu...”
Giang Khởi Mộng bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, sắc mặt cứng đờ: “Cậu...”
Trong phòng ngủ truyền đến tiếng khóc của Tống Ân Nhã.
Giang Khởi Mộng co giật khóe miệng một hồi, vội vàng đi tìm phòng ngủ.
Mộ Yến Thần đau đầu, dựa lưng vào cửa, day huyệt thái dương, quả không ngoài dự đoán, trong phòng ngủ truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Giang Khởi Mộng.
“A—Mộ Yến Thừa, tên khốn kiếp này!”
Giang Khởi Mộng thấy bộ dạng thê thảm của Tống Ân Nhã, tức giận đến đỏ cả mắt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc