Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1185

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mạnh Tinh Tuyết dựa lưng vào cánh cửa, trượt xuống đất, cắn môi, đầu Ng'n t ghim chặt vào lòng bàn tay.
Cô liếc mắt nhìn tấm vé máy bay trên bàn, dường như đã hạ quyết tâm, cô chậm rãi chạm vào...
...
Nửa đêm.
Tống Ân Nhã ngồi ở phòng khách.
Trên ghế salon, điện thoại của Mộ Yến Thừa cũng đã lặng yên, người phụ nữ kia cũng rất thức thời, không có gọi điện lại nữa.
Trải qua cơn mây mưa, phòng ngủ cũng trở nên tĩnh lặng.
Người phụ nữ mặc quần áo, đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Tống Ân Nhã đang ngồi trên ghế salon, dường như đang chờ đợi cô ta nên *** bờ môi khô khốc, nhanh chóng đi tới.
“Cô Tống...”
Âm thanh của cô ta yếu ớt mà run rẩy, lộ ra một sự thấp kém không thể tả.
Tống Ân Nhã khẽ mở mắt, ngẩng đầu nhìn cô ta một cái: “Kết thúc rồi?”
“Ừm... Kết, kết thúc...”
“Anh ta đâu?”
“Đã ngủ.”
Thuốc đã được giải hết, nên mệt đến ngủ thiếp đi.
Tống Ân Nhã ngồi thẳng.
Người phụ nữ đứng trước mặt cô ta, có khuôn mặt hao hao giống cô ta, nhưng, khi xóa bỏ lớp trang điểm thì không còn như vậy nữa.
Không biết hai người đã dây dưa bao lâu, giờ phút này, người phụ nữ khó nén vẻ uể oải, mái tóc còn bù xù, lông mi cũng rớt mất một cái, Tống Ân Nhã nhìn thấy vết thương trên môi cô, không khỏi nghi hoặc.
“Khóe miệng bị sao vậy?”
Khóe miệng...
Người phụ nữ kinh ngạc, sờ tay lên môi, đau đớn vô cùng, trả lời: “Chắc là bị anh ta cắn rồi...Chẳng chú ý gì cả.”
“A...”
Tống Ân Nhã nhíu mày, lập tức cầm lấy cái ví da ở trên ghế salon, lấy ra một xấp tiền dày.
Người phụ nữ này mới tốt nghiệp đại học, sau khi tốt nghiệp thì ở lại thành phố.
Có người nói, bạn trai cô ta cần một khoản tiền lớn để mua Pu't, đồ dùng lặt vặt, bởi vậy nên cô ta dùng cách này để kiếm được khoản kha khá.
50 ngàn, với Tống Ân Nhã, đó chỉ là con số nhỏ mà thôi.
Tống Ân Nhã liếc một cái, ném tiền ra bàn, lớn tiếng nói: “Ở đây có tổng cộng 50 ngàn, cô có muốn đếm hay không?”
“Không cần!” Người phụ nữ cười gượng, lúng túng nói: “Cô Tống nói là 50 ngàn, nhất định sẽ không sai!”
Nói xong, cô ta vươn tay tính cầm tiền đi.
“Khoan đã!”
Tống Ân Nhã bỗng nhiên lên tiếng ngăn lại.
Người phụ nữ có chút kinh ngạc, trợn trừng hai con mắt, không hiểu: “Cô còn có dặn dò gì không?”
Tống Ân Nhã đột nhiên hỏi: “Đây là lần đầu tiên của cô, đúng không?”
Người phụ nữ ngẩn người, lúng túng gật đầu.
“Kỳ an toàn sao?”
“Kỳ an toàn...? Không tìm hiểu qua nên không hiểu rõ lắm mấy thứ này.”
Tống Ân Nhã nở nụ cười, lập tức lấy ra một viên thuốc cùng với một ly nước, ra lệnh: “Uống đi!”
“Đây là...” Người phụ nữ hơi kinh ngạc.
“Yên tâm, không phải thuốc độc!”
Tống Ân Nhã lại nói, “Chỉ là thuốc *** mà thôi.”
“Tôi trước đó cũng đã uống thuốc ***, hiệu quả trong vòng 72 giờ.”
Cô ta nghĩ rằng, thuốc như vậy, uống nhiều thì tốt hơn sao?
Tống Ân Nhã híp híp mắt, tàn nhẫn nói: “Tôi không thấy thì không tính.”
“Tôi không thấy, thì không tính...”
“...”
Người phụ nữ không khỏi xiết chặt nắm đấm, người phụ nữ này tuyệt tình hơn so với tưởng tượng của cô ta.
Cô ta hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn đống tiền trên bàn, cắn răng, lập tức bưng ly nước rồi nuốt viên thuốc, uống ừng ực một hớp.
Chờ cho viên thuốc rơi xuống cổ họng rồi, cô ta đặt ly nước xuống, nhếch nhếch miệng, nói: “Cô Tống, xong rồi! Cô... Thỏa mãn chưa?”
“Ừm. Uống thuốc này, tốt cho cô, cũng tốt cho tôi. Tôi nghĩ, cô cũng không muốn sau này bế một đứa bé đến đây, nghe nói, chuyện hôm nay là cô gạt bạn trai mình, dù sao cũng phải làm sạch sẽ chút đúng không?”
“Ừm, cô Tống nói đúng lắm... Vậy xin hỏi, hiện tại... Tôi có thể đi được chưa?”
Tống Ân Nhã gật gật đầu, sau đó chỉ bàn tiền, nói rằng: “Đi đi!”
“Cảm... Cảm ơn...”
Người phụ nữ không cảm thấy bị khuất nhục, cầm lấy tiền, đang chuẩn bị rời đi, Tống Ân Nhã lại gọi.
“Chờ đã.”
Lại làm sao đấy?!
Người phụ nữ bắt đầu thiếu kiên nhẫn, nhưng mà vẫn nghe theo, xoay người lạ, đã thấy sắc mặt Tống Ân Nhã vô cùng âm u: “Nhớ quản tốt cái miệng của mình, chuyện này, cô biết tôi biết, nếu để cho người thứ ba biết...Cô hẳn biết thủ đoạn của tôi chứ?”
Câu nói sau cùng, giọng điệu kéo dài thật lâu, làm người ta không rét mà run.
Người phụ nữ không khỏi giật cả mình, liếc mắt nhìn sắc mặt cực kỳ âm trầm của Tống Ân Nhã, không khỏi sởn cả tóc gáy, vội vàng nói: “Cô Tống, cô yên tâm... Tôi tuyệt đối giữ bí mật! Chuyện này, tuyệt đối không có người thứ ba biết!”
“Cô tốt nhất nên làm được!”
Người phụ nữ vội vàng gật đầu, lập tức quần áo khoác, mở cửa, như muốn chạy trốn khỏi nơi này
“Ầm” một tiếng, cửa đóng lại, trong căn phòng lớn, chỉ còn lại sự yên tĩnh.
Tống Ân Nhã lạnh lùng liếc mắt nhìn di động trên ghế salon, lập tức chậm rãi đứng lên, đi tới chiếc gương trước mặt, nhìn gương mặt trong gương, lập tức, cắn vào môi một cách tàn nhẫn.
Sức mạnh lớn, nên không bao lâu, khóe môi đã có một vết thương, có vài tia máu.
Tống Ân Nhã nheo mắt lại, bỗng nhiên đưa tay ra, làm cho tóc rối xù, lại còn lôi kéo quần áo làm cho rơi hết.
Vì muốn làm cho giống thật, cô ta làm càng quá, khiến bản thân trở nên lộn xộn.
Tống Ân Nhã liếc nhìn bộ dạng chật vật của bản thân trong gương, lúc này mới thỏa mãn, tiến vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, một mảnh hỗn độn.
Quần áo của Mộ Yến Thừa vương vãi khắp nơi, dáng người cao to của anh ta chiếm mất nửa giường.
Tống Ân Nhã nhìn ra phía ngoài cửa sổ, không ngờ đã hơn ba giờ, chẳng mấy chốc trời lại sáng.
Cô chậm rãi nằm xuống bên cạnh anh ta, nhưng mà vẫn chưa ngủ.
Cô ta đã đi đến bước này, tuyệt đối không quay đầu lại!
Cô ta sẽ không thua!
...
Thời điểm Mộ Yến Thừa tỉnh giấc, mắt vẫn chưa mở đã cảm giác đầu mình như muốn nứt ra.
Nhức đầu đến mức muốn nổ tung, hơi mở mắt ra, thần kinh co giật kịch liệt!
Chuyện gì đã xảy ra...
Đau đầu quá...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc