Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1183

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Không... Không có!"
"Lái xe cho tốt!"
"Vâng! Cô chủ."
Lái xe an phận từ đấy.
Xe đến khách sạn rất nhanh.
Tống Ân Nhã lập tức đẩy cửa ra, dặn dò lái xe một câu, "Coi chừng anh ta cho tốt!"
"Vâng..."
Tống Ân Nhã nói xong, có ý khác quay đầu lại, nhìn thoáng qua Mộ Yến Thừa, lập tức cười dịu dàng, "Anh Yến Thừa, em lập tức quay lại ngay."
"Chớ đi..."
"Ầm!"
Đáp lại anh ta, là tiếng đóng cửa lạnh lùng.
Năm phút đồng hồ sau, người phụ nữ trở lại, nhưng mà quay lại cũng không phải Tống Ân Nhã, mà là một người phụ nữ khác.
Người phụ nữ này cũng mặc váy dài đỏ tươi, thân hình xấp xỉ Tống Ân Nhã, trang điểm cũng tương tự, vừa liếc mắt một cái, vô cùng giống Tống Ân Nhã.
Mở cửa xe, cô ta dựa sát vào nhau Mộ Yến Thừa, há mồm, giọng nói lại càng vô cùng mềm mại, "Anh Yến Thừa, chúng ta về nhà."
"Tinh Tuyết..."
Mộ Yến Thừa vẫn nói cái tên này, mặc cho người phụ nữ đỡ, xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào khách sạn, xuyên qua sảnh trước tráng lệ và hành lang dài, đi vào trong thang máy.
Đẩy ra cửa phòng đặt sẵn, người phụ nữ đỡ Mộ Yến Thừa đi vào, mới vừa đưa anh ta về tới phòng ngủ, Mộ Yến Thừa nháy mắt đảo khách thành chủ, bắt lấy vai cô ta, xoay người, đè cô ta lên giường.
Hơi thở người phụ nữ hơi dồn dập, anh ta cũng thở gấp, đè lên cô ta, chăm chú nhìn cô ta, người phụ nữ dưới thân, đẹp đẽ động lòng người, nhưng rơi vào trong mắt anh ta, cuối cùng lại hiện lên khuôn mặt quyến rũ của Mạnh Tinh Tuyết.
Loại thuốc này, làm cho người ta sinh ra ảo giác.
Trong lòng nhớ ai, thì sẽ nhìn thấy người đó.
"Tinh Tuyết...!"
Anh ta lầm bầm một câu, mạnh mẽ cúi đầu, hôn lên môi đỏ mọng mềm mại kia, тһô Ьạᴏ cởi váy của cô ta!
Cơ hồ không có bất kì tiền diễn nào, trên giường lớn KINGSIZE này, anh ta hung ác giữ lấy người phụ nữ dưới thân.
...
"Tinh Tuyết... Tinh Tuyết..."
Trong lúc luật động, anh ta không ngừng lặp lại cái tên này, như si như say, vì cô mà cuồng dại.
Trong lúc điên loan đảo phượng, chỉ có cô, nhớ kỹ cô ta, không còn gì khác.
"Yến Thừa..."
Người phụ nữ dưới thân đáp lại anh ta.
Mộ Yến Thừa cúi đầu, giống như thấy đuôi mắt xấu hổ xinh đẹp của Mạnh Tinh Tuyết, câu hồn người ta, bụng dưới anh ta căng thẳng, suýt nữa phát tiết ra...
...
Lúc Tống Ân Nhã đẩy cửa phòng ra đi vào, đứng trong phòng khách, nghe thấy tiếng động phát ra trong phòng ngủ, người đàn ông nặng nề thở dốc, người phụ nữ nũng nịu nức nở, liên tiếp.
Thuốc, tóm lại là phải giải.
Nhưng hiện giờ cô ta có thai, tự nhiên không thể, may mà dưới tác dụng như vậy, người đàn ông này căn bản cũng không rõ, người xảy ra quan hệ với anh ta, cuối cùng là ai!
Đợi cho anh ta mệt mỏi, hết thuốc, đi ngủ, cô lại đi vào thay người, sáng mai, lúc Mộ Yến Thừa tỉnh lại, thấy đó là cô ta, tự nhiên hội suy đoán rằng, người phụ nữ trắng đêm mây mưa với anh ta, cũng là cô ta!
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên Tống Ân Nhã cười lẳng lơ, trong lúc vô ý quay sang, lại thình lình trông thấy sắc mặt trắng xanh không chịu nổi của mình trong gương, bỗng nhiên cảm thấy, mình bây giờ, có chút đáng thương!
Đáng thương!
Thật đáng buồn, đáng tiếc!
Sao cô ta lại lưu lạc đến mức này.
Không tiếc giày xéo chính mình như vậy, chỉ vì một danh phận!
Tống Ân Nhã run rẩy xoa mặt mình, mấp máy môi, bỗng nhiên trong mắt dần hiện ra một sự độc ác!
Nghĩ những thứ vô dụng này làm gì!
Nếu việc đã đến nước này, nên cắn răng đi đến bước cuối cùng!
Vân Thi Thi, Mộ Nhã Triết, chắc chắc tôi sẽ khiến các người hối hận!
Nghĩ tới đây, Tống Ân Nhã cười lạnh một tiếng, lấy lại tinh thần, sải bước đi ra khỏi phòng khách.
Trong phòng khách, là một màn kiều diễm.
Mộ Yến Thừa đang triền miên với một người phụ nữ khác, khắp căn phòng đều tràn ngập sắc xuân, hoạt sắc sinh hương, nhưng lại vô cùng hoang đường.
Hai người đều đang chìm đắm, căn bản không có nhận ra được cô ta đang đến gần.
Tống Ân Nhã đứng ở cửa, yên lặng quan sát.
Khiến người ta thật sự chán ghét.
Cô ta xoay người, tính muốn rời khỏi, nhưng ở phía sau, tiếng chuông điện thoại reo lên, làm kinh động đến người phụ nữ trên giường kia.
Người phụ nữ ngẩng đầu lên, đang muốn kiếm điện thoại ở đâu, nhưng nhìn thấy cô ta, suýt chút nữa đã kêu lên.
Ngón tay Tống Ân Nhã chặn môi lại: “Xuỵt” một hồi, ra hiệu cho cô ta im lặng.
Người phụ nữ thức thời, liền cúi đầu.
Tống Ân Nhã nhìn xuống dưới sàn khắp một lượt, áo khoác rơi xuống đất kia, là nơi để điện thoại.
Cô ta bước nhanh đi tới, lấy chiếc di động từ trong chiếc áo, đã thấy trên màn hình có dòng chữ “Tinh Tuyết”
Người phụ nữ của anh ta sao?
Tống Ân Nhã nắm chặt chiếc di động trong tay, nhìn trên giường một chút, rồi xoay người rời đi
...
Phòng khách bên trong nhà trọ, Mạnh Tinh Tuyết ngồi trên ghế salon, nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, một hồi lâu vẫn không có ai trả lời.
Một tiếng tút tút kéo dài.
Sao lại không nghe điện thoại?
Muộn như vậy, hẳn anh ta đã nghỉ ngơi rồi.
Mạnh Tinh Tuyết có chút mất hồn, yên lặng liếc mắt nhìn bàn chân.
Thu dọn xong hành lý, trong này, chỉ có một ít quần áo và giấy tờ, ngoài ra không còn cái gì khác.
Bên trong nhà trọ, đều đã dọn dẹp xong xuôi.
Anh ta đưa châu báu cũng vậy, đồ trang sức cũng thế, tất cả đều được dọn dẹp để mang đi, chỉ có một ít quần áo, cùng với ít tiền được lấy từ bên trong tài khoản của anh ta.
Số tiền không nhiều, thế nhưng cô ta, ở một thành thị nhỏ, thuê một gian phòng đơn, bớt ăn bớt mặc, nói chung là cũng đầy đủ cho một, hai năm chi tiêu.
Cô ta mang thai, không biết, kéo thân thể này như vậy không biết có tìm được một cô tang việc nào đó hay không.
Bởi vậy, để cho ổn thỏa, cô ta đành mặt dày lấy một khoản tiền bên trong tài khoản.
Cô ta muốn rời khỏi thành phố này...
Nhưng mà trong thâm tâm, cô ta vẫn không đành lòng buông bỏ!
Mộ Yến Thừa là người đàn ông đầu tiên của cô ta!
Cú điện thoại này là hy vọng duy nhất đối với người đàn ông kia.
Dù chỉ là một câu...
Không, chỉ cần là ba chữ, không cho phép!
Cô ta cũng sẽ ngoan ngoãn ở lại căn phòng trọ này, ngoan ngoãn đợi anh ta đến đây!
Nhưng là, đáp lại cô ta chỉ có những âm thanh tút tút mà thôi.
Mạnh Tinh Tuyết có chút không cam lòng, lần thứ hai cầm điện thoại di động lên, bị mắng vì cố tình gây sự cũng được, bị nhục nhã cũng được, chỉ hy vọng có thể nghe cú điện thoại này mà thôi, lần cuối cùng được nghe giọng nói của anh ta.
Yêu cầu nho nhỏ này, không quá tham lam chứ?
Mạnh Tinh Tuyết sốt sắng cầm điện thoại, tay run run bấm số của anh ta, nhưng mà dũng khí vẫn chưa có đủ để gọi.
Sau khi đấu tranh tinh thần một hồi lâu, cô ta rốt cuộc cũng lấy dũng khí để gọi điện.
Cùng lúc đó, màn hình lóe lên, là cuộc gọi từ Mộ Yến Thừa.
Mạnh Tinh Tuyết vui vẻ, nhanh chóng bắt máy, đặt điện thoại bên tai, còn chưa kịp mở miệng.
Đầu dây bên kia lại truyền đến âm thanh xa lạ, lạnh lẽo của một người phụ nữ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc