Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1182

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Ân Nhã, cái miệng này của em ngọt quá!"
Anh ta bỗng nhiên tập kích, như khiến cho cô ta bị hoảng sợ, hít một hơi khí lạnh, vươn tay đẩy anh ta ra, có vẻ bối rối khó xử.
"Anh Yến Thừa... Đừng... Đừng như vậy..."
"Ân Nhã, em đêm nay, cũng thật xinh đẹp..."
Mộ Yến Thừa vừa cười ngớ ngẩn, vừa vươn tay, chạm đến chỗ xinh đẹp kia.
"Hít - - "
Cảm xúc nhẵn nhụi khiến anh ta không nhịn được nhắm hai mắt lại, lại càng vô cùng tham lam tiến tới sát người cô ta.
Giờ phút này, thuốc trong cơ thể anh ta đã hoàn toàn phát huy tác dụng rồi.
Nhiệt độ trên người không ngừng nóng bỏng lên, lập tức đốt đến chỗ cô ta, Tống Ân Nhã ý thức được, hẳn là thuốc trong cơ thể người đàn ông bên người mình đã hoàn toàn phát tác, không khỏi quẩy người một cái, lập tức lừa gạt, "Anh Yến Thừa, anh say rồi, em đưa anh về nhà, có được không?"
"Anh không muốn về nhà!!"
Mộ Yến Thừa sốt ruột khó nén ôm cô ta, ôm lấy cô ta vào lòng, men say ௱ô** lung thì thào, "Anh muốn em, anh chỉ muốn em..."
Tống Ân Nhã vừa ứng phó anh ta, vừa yên lặng oán thầm trong lòng: Thuốc này đúng là ghê gớm.
Đây cũng không phải thuốc mê thông thường trên thị trường.
Cũng không biết Giang Khởi Mộng tìm thấy từ đâu, lúc đưa thuốc cho cô ta, luôn mãi dặn dò, thuốc này phát huy tác dụng rất nhanh, nếu bỏ vào R*ợ*u, một ly uống cạn, không quá vài phút, tác dụng sẽ hoàn toàn phát ra, hơn nữa, khiến người ta sinh ra ảo giác, là một loại thuốc mê.
Tống Ân Nhã không nghĩ tới, tác dụng lại mạnh hơn trong tưởng tượng của cô ta rất nhiều.
Người Mộ Yến Thừa xiêu xiêu vẹo vẹo, vừa thần chí hỗn độn hôn lên mặt Tống Ân Nhã, vừa không ngừng mà nói lảm nhảm, "Nóng quá..."
Nóng quá - -!
Mộ Yến Thừa chịu không nổi thuốc mãnh liệt như vậy, lại thêm vào, trừ thuốc ra, lúc nãy anh ta cũng uống không ít R*ợ*u tây, vốn có men say, cho nên càng thấy nóng.
Anh ta tựa vào ghế sofa phía sau, không khỏi vươn tay, cầm cà- vạt, luôn mãi kéo xuống, giống như mở cà- vạt ra, mới có thể thư thái một chút!
Tống Ân Nhã thấy anh ta rời khỏi mình, được giải thoát, nhất thời căng thẳng ngồi dậy.
Người đàn ông ૮ɦếƭ tiệt!
Sức tay sao có thể lớn như vậy?
Tống Ân Nhã vừa ác độc mắng trong lòng, vừa cúi đầu xem kỹ trên thân mình.
Váy dài Pu't chì trên người, thắt lưng đã rơi ra, ống tay áo tuột khỏi đầu vai, còn trên làn váy, càng bị anh ta chà đạp thành từng nếp uốn, mới vừa rồi, động tác anh ta hung mãnh, suýt nữa xé rách quần bảo vệ của cô ta.
Cô ta thấy rất mất tự nhiên, khóe mắt thoáng liếc nhìn người đàn ông bên người, đã thấy chẳng biết anh ta ngồi dậy lúc nào, vẻ mặt u ám nhìn cô ta, mắt sáng như đuốc, sắc bén làm cho người ta sợ hãi.
"Sao em lại tới đây!?"
Tống Ân Nhã bị câu hỏi đột ngột này làm cho mờ mịt, mơ hồ mở to hai mắt, nhìn lại anh ta, bật cười nói, "Anh Yến Thừa, lời này của anh là có ý gì vậy?"
Một câu "anh Yến Thừa" mềm mại mà dịu ngoan của cô ta, khiến sắc mặt vốn y ám của anh ta, hóa thành một vũng nước xuân.
Đó là một loại thâm tình vô cùng mềm mại.
Người Mộ Yến Thừa hơi lung lay, lắc lắc đầu, lần thứ hai mở to mắt, đã biến thành vô cùng dịu dàng.
Trong tầm mắt mơ hồ không rõ của anh ta, Mạnh Tinh Tuyết toàn thân kiều diễm, váy đỏ au, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, càng trở nên quyến rũ diễm lệ, chỉ thấy cô ta có chút bối rối ngồi ở trước mặt anh ta, giống như khi mới gặp vậy.
Giống như khi mới gặp vậy, như một nụ hoa mới vừa nở rộ, ánh mắt thẹn thùng ngượng ngùng nhìn anh ta, lông mi hơi rung rung, chọc người mến yêu.
Mộ Yến Thừa mà lại cười ngơ ngẩn, môi mỏng khẽ mở, nỉ non một tiếng, "Tinh... Tinh Tuyết..."
Nói xong, anh ta nghiêng qua, dùng lực ôm Tống Ân Nhã vào trong lòng.
"Tinh Tuyết... Đừng rời khỏi anh... Nhé?..."
Tống Ân Nhã rất mờ mịt, nghe người đàn ông thần chí không rõ này nói lảm nhảm, cũng không nghe rõ anh ta đang nói gì.
Xem ra, đã hoàn toàn mất đi tỉnh táo rồi.
Cô ta khẽ cười nói, "Anh Yến Thừa, em đưa anh về nhà, có được không?"
"Ừ, được... anh với em về nhà..."
Khóe môi Tống Ân Nhã giật giật lần thứ hai, cô ta hít sâu, cẩn thận điều chỉnh tư thế, để ngừa anh ta hơi không để ý, làm bị thương đứa bé trong bụng.
Từ sau sự kiện lần đó, cô ta bị Tống Chính Quốc nhốt trong nhà, chỗ nào cũng không cho đi, vốn dĩ, một lòng muốn phá bỏ đứa nhỏ này.
Cũng không biết thế nào, có một buổi tối kia, cô ta có một giấc mơ.
Cô ta mơ thấy, đứa bé ra đời, dáng vẻ thông minh đáng yêu, giống như một con búp bê sứ tinh xảo xinh xắn, rúc vào trong lòng cô ta, bi bô tập nói, "Mẹ... Mẹ..."
Tỉnh lại sau giấc chiêm bao, Tống Ân Nhã tâm trạng phức tạp tựa vào đầu giường, nhẹ nhàng xoa *** chưa lộ, không biết sao, mà vì một giấc mơ, mà bị kích khởi tình thương của mẹ.
Đúng vậy.
Đây là máu *** ta mà!
Cô ta làm mẹ, còn muốn P0'p ૮ɦếƭ mạng sống bé nhỏ này.
Cho dù không tốt, cũng phải giữ lại đứa nhỏ, dù sao... là máu *** ta!
Từ đó về sau, cô ta không lén đổ thức ăn người hầu đưa tới vào thùng rác, cố gắng bồi dưỡng thân thể, cố gắng bổ sung dinh dưỡng, chỉ hy vọng sao cho, sinh mệnh nhỏ bé này, khỏe mạnh cường tráng lớn lên.
"Người đâu."
Một vệ sĩ mặt không chút thay đổi đi vào phòng bao, "Cô chủ, có dặn dò gì?"
"Xe chuẩn bị xong chưa?"
"Dạ, đã chuẩn bị xong, lúc này, đang đợi ở cửa sau!"
Tống Ân Nhã gật gật đầu, liếc mắt nhìn Mộ Yến Thừa một cái, "Cẩn thận nâng anh ta lên xe."
“Vâng ạ.”
Người Mộ Yến Thừa hơi nặng, cô ta căn bản không nâng nổi, may mà, có dự kiến trước, dẫn theo một vệ sĩ bên người.
Vệ sĩ đỡ Mộ Yến Thừa lên xe, Tống Ân Nhã cũng lên xe, ngồi ở ghế sau.
Xe một đường chạy nhanh khỏi quán bar.
Dọc theo đường đi, Mộ Yến Thừa căn bản mất đi lý trí, cầm lấy vai cô ta, giống một con sói đói khát đã lâu, nhào vào trên người cô ta, gặm hôn, cánh tay kia, theo bản năng, không ngừng đốt lửa trên người cô ta.
Loại thuốc này, cho dù là người phụ nữ trinh tiết thủ thân như ngọc, cũng căn bản không ngăn cản nổi tác dụng thuốc mạnh mẽ, huống chi là đàn ông!
Tống Ân Nhã hơi chịu không nổi sự quấy rối của anh ta, luôn mãi nhíu mày, không được đẩy vai anh ta, "Anh Yến Thừa, đừng... nhẫn nại một chút thôi? Sắp đến nhà rồi."
Mộ Yến Thừa bị cô ta đẩy ra một chút, trong lúc há mồm, lôi ra nước bọt sáng trong, mờ ám hấp dẫn.
Trong xe, nhiệt độ không khí nóng đến tim người ta nhảy lên.
Lái xe nghe thấy tiếng hít thở nặng nề từ phía sau, nhịn không được trộm lườm từ kính chiếu hậu, nhưng mà lúc nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, lại đâm phải tầm mắt sắc bén của Tống Ân Nhã.
"Có cái gì hay à!?"
Lái xe lập tức an phận, không quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, "Không... Không có!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc