Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1174

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Tống Ân Nhã chần chừ gật gật đầu, ấp úng nói, “Con biết rồi! Đến lúc đó mẹ cứ sắp xếp như vậy! Dù sao con… Mẹ nói làm thế nào, con phối hợp là được!”
“Ân Nhã, như vậy mới ngoan!”
“Vậy Lâm Tuyết Nhã làm sao bây giờ?”
Tống Ân Nhã đột nhiên nói ra nghi ngờ, “Nhà họ Lâm và nhà họ Tống đều là danh môn, nhưng nhà họ Lâm lại có thế lực mạnh mẽ hơn nhà chúng ta, Mộ Yến Thừa chắc chắn nghiêng về phía nhà họ Lâm, đến lúc đó, anh ta cố chấp lấy Lâm Tuyết Nhã, không chịu lấy con thì làm sao giờ?”
“Hừ! Có đứa bé của anh ta rồi, đến lúc đó anh ta có khả năng từ chối sao!” Giang Khởi Mộng không quan tâm.
Bà ta tiếp xúc với Lâm Tuyết Nhã vài lần.
Tâm cao khí ngạo, sẽ không để Mộ Yến Thừa vào trong mắt.
Mộ Yến Thừa ở cùng với cô ta, chỉ bị khinh bỉ.
Đến lúc đó, bà ta tìm chút chứng cứ, tìm chứng cứ bất lợi với Lâm Tuyết Nhã, vung trước mặt Mộ Lâm Phong, đến lúc đó, có thể thương lượng rồi!
Huống hồ đứa bé đều có, nhà họ Mộ coi trọng con nối dòng nhất, mẹ vinh nhờ con, một chiêu này lần nào cũng đúng.
Có đứa bé của Mộ Yến Thừa, liền có mười phần nắm chắc.
Nghĩ đến đây, Giang Khởi Mộng vỗ vỗ vai cô ta, trấn an nói, “Chuyện còn lại, con không cần phải lo lắng nhiều như vậy! Dựa theo lời mẹ mà làm, chắc chắn sẽ không có hại cho con! Chỉ cần con suy nghĩ, làm mợ chủ tao nhã nhà họ Mộ là được! Từ hôm nay trở đi, con cũng không thể ngang ngược giống như trước đây, ở nhà học một chút lễ nghi phức tạp, những thứ này sau khi vào nhà họ Mộ, đều dùng được! Nếu đã hạ quyết tâm, như vậy cũng nên kiềm chế tâm tư rồi!”
Cho dù còn chưa thực hiện được kế hoạch, nhưng Giang Khởi Mộng đã dạy bảo cô ta theo hướng mợ chủ nhà họ Mộ.
Tống Ân Nhã gật gật đầu, nắm chặt góc áo, mím môi lại, tâm tư phức tạp.
Tình cảm đối với Mộ Nhã Triết, đã ૮ɦếƭ!
Có, chỉ là căm hận và cừu hận với anh!
Nếu nhận định mục tiêu, như vậy chỉ có thể đi tiếp!
Còn những thù mới hận cũ, đợi cô ta thuận lợi vui vẻ bước vào cửa nhà họ Mộ, sẽ thanh toán sạch sẽ!
Nghĩ đến đây, Tống Ân Nhã nhếch môi lên, khóe môi hiện lên độ cong lạnh lùng và quỷ dị.

Một cái tết phong phú và mỹ mãn, đến ngày 15 tháng 1, cuộc sống của Vân Thi Thi chỉ có yên tĩnh và thoải mái.
Đã không có công việc phiền nhiễu, năm nay có lẽ vô cùng thoải mái.
Mấy ngày đầu năm, cô và Mộ Nhã Triết dẫn hai bảo bối nhỏ, đi nghỉ phép ở Maldives!
Đến khi lên máy bay, cô mới biết được, hóa ra người đàn ông nào đấy tâm tư tinh tế, sớm đã sắp xếp nghỉ phép, vé máy bay, khách sạn, chuẩn bị xong hết trước một tháng!
Sau năm mới, mùa du lịch ở Maldives rất phát triển, rất nhiều khách sạn cao cấp đều chật kín chỗ, cung không đủ cầu.
Vì thế Mộ Nhã Triết đặt trước một tháng, dự tính khách sạn năm sao, vé máy bay khoang hạng nhất, dẫn đầu chiếm tài nguyên nghỉ phép hoàng kim.
Nhưng mà anh chưa bao giờ nhắc đến với cô.
Mãi đến một buổi sáng tinh mơ của năm mới, anh dùng vận động có ích cho thể xác và tinh thần làm cô tỉnh, trong dư vị vừa vận động xong, anh dán bên tai cô, tuyên bố chuyện này: “Nhanh chóng thu dọn hành lý, chúng ta nghỉ phép.”
Vân Thi Thi kinh ngạc một phen, “Đi chỗ nào?”
Người đàn ông cười thần bí, hơi nhếch môi, “Maldives!”
- - Maldives!
Trời ạ!
Đây chính là nơi nghỉ phép hoàn mỹ nhất trong cảm nhận của cô!
Bầu trời xanh lam, biển cả mênh ௱ôЛƓ, nước biển trong suốt, còn cả cửa hàng hải sản…
Mỗi khi nghĩ như vậy, lại cảm thấy sóng lòng sôi sục!
Cô vẫn muốn đi Maldives, muốn đi nhưng mà chưa có thời gian rảnh rỗi.
Quan trọng là… Cô ra nước ngoài một lần, còn rất phiền toái, bởi vậy đối với Maldives, chỉ ôm ảo tưởng tốt đẹp, còn chưa có cơ hội đi.
Không nghĩ tới, người đàn ông này lại cho cô bất ngờ và vui vẻ như vậy.
Chỉ là sao cô biết được.
Sở dĩ Mộ Nhã Triết biết cô tha thiết mơ ước muốn đi Maldives, hoàn toàn là vì xem nhất kí của cô.
Cô ghi lại những nguyện vọng, anh vì cô thực hiện từng cái một.
Maldives, chỉ là một trong sống những mơ ước của cô.
Nhưng mà trên máy bay, Mộ Nhã Triết liếc nhìn bên cạnh Hữu Hữu, Cung Kiệt nhàn nhã lật xem báo tài chính và kinh tế, tâm tình khó chịu hơn.
“Vì sao em ấy lại muốn đi cùng?”
Vân Thi Thi có chút xấu hổ nói, “Chuyện này…”
Cung Kiệt hình như nghe thấy Mộ Nhã Triết không vui chất vấn, tươi cười đầy mặt nói, “Cũng không phải là tuần trăng mật, vì sao em không thể theo đi cùng.”
Hữu Hữu cũng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua người đàn ông nào đó khó chịu, lại nhìn thoáng qua Cung Kiệt tươi cười vô cùng tà nịnh, nhíu mày.
Tiểu Dịch Thần yên lặng châm chọc nói, “Cậu, cha ghét bỏ cậu mặt dày mày dạn theo sát làm bóng đèn đó!”
“Bóng đèn sao?”
Cung Kiệt không để tâm, nắm gương mặt cậu, hừ lạnh một tiếng, “Cậu là bóng đèn, hai đứa không phải là cũng gây mất hứng sao? Dựa vào cái gì hai đứa có thể đi cùng, cậu lại không được?”
Tiểu Dịch Thần cười tít mắt nói, “Bởi vì chúng cháu là cái đuôi nhỏ của mẹ! Mẹ còn lâu mới bỏ lại chúng cháu!”
Hữu Hữu tò mò hỏi, “Vậy cậu là cái gì?”
Tiểu Dịch Thần mỉm cười nói, “Bóng đèn đầu sỏ.”
Cung Kiệt, “…”
Bóng đèn đầu sỏ sao?
Đây là từ quỷ gì đây.
Vân Thi Thi bị chọc cười, nén cười đến mức đau bụng.
Cung Kiệt đưa đầu tới ánh mắt u oán, “Chị…”
Vậy mà cô còn cười!
Vân Thi Thi cố kìm nén, cười nói, “Tiểu Kiệt, nếu đến đây, như vậy hai đứa bé vừa đúng lúc giao cho em rồi!”
“…”
Cái gì?
Tiểu Dịch Thần ở một bên bật cười, nhịn không được, “Cậu từ bóng đèn biến thành bảo mẫu rồi!”
“Cút đi!” Cung Kiệt kiêu ngạo quay mặt, lập tức bày tỏ lập trường, “Em là khách du lịch, không phải là bảo mẫu! Chị đi chỗ nào, em cũng đi chỗ đấy.”
Mặt Mộ Nhã Triết lập tức âm trầm, “Làm mất hứng.”
Không biết thằng nhóc này dùng thủ đoạn gì.
Rõ ràng không có vé máy bay của anh, vậy mà anh có thể công khai đăng kí đi theo.
Cung Kiệt lại nở nụ cười.
Đùa giỡn cái gì.
Công ty hàng không này, cổ phần khống chế trên danh nghĩa là của tập đoàn Cự Phong.
Tập đoàn Cự Phong làm giàu bằng đầu tư, khuếch trương theo bản đồ, dần dần sau đó, đường biển, đường hàng không, vận chuyển đường bộ, có mười công ty hàng không lớn toàn cầu, cổ phần tập đoàn Cự Phong chiếm năm, một nhà độc chiếm.
Là hoàng thái tử của tập đoàn Cự Phong, muốn bao một chiếc máy bay, là chuyện không cần nói.
Anh coi như khiêm tốn, nếu anh mở miệng bao máy bay, hành khách ngồi trên máy bay, cho dù là Mộ Nhã Triết, có khi cũng bị đuổi xuống máy bay, ngoan ngoãn ngồi ở sân bay đợi chuyến bay kế tiếp.
Hừ, anh đây tính là thủ hạ lưu tình rồi!
Vé máy bay thôi mà?
Nói đùa gì vậy.
Ngày thường anh đi ra ngoài, chưa bao giờ phải cố kỵ những chuyện nhỏ nhặt này, muốn đi thì đi, muốn bay thì bay.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc