Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 117

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cô vẫn khóc, khóc xúc động, thương tâm đến vậy, giống như trời long đất lở.
Mộ Nhã Triết lại một lần nữa xâm chiếm môi cô, cắn cô thật mạnh, để lại dấu răng trên cánh môi non mềm của cô, như thể muốn dùng cách này để ngăn dòng nước mắt của cô lại.
Nhưng, một cái cắn này, nước mắt của cô càng tuôn trào mãnh liệt.
Trong mắt Mộ Nhã Triết lóe lên sự tức giận, vừa cắn mạnh vừa ngậm chặt một của cô, thì thầm: “Đừng khóc!”
Người phụ nữ trong иgự¢ không tránh né nụ hôn của anh, cũng không đón hùa, chỉ lầm lũi vùi mặt vào bàn tay, không muốn nhìn anh.
Người đàn ông khẽ nhíu mày.
Đây chính là kháng cự không tiếng động.
Đang kháng nghị anh sao? Kháng nghị anh không hiểu tình cảm, không biết xem xét hoàn cảnh? Hay là, anh thiếu dịu dàng, không thể như Cố Tinh Trạch, vào lúc cô yếu đuối nhất, cho cô một cái ôm chặt?
Nghĩ đến Cố Tinh Trạch, anh cảm nhận được sự nôn nóng chưa từng có.
૮ɦếƭ tiết.
“Người phụ nữ này, cô muốn khóc tới bao giờ?”
Anh trừng mắt nhìn cô, cô không thèm để ý đến anh, khuôn mặt chôn trong lòng bàn tay, không biết đang có biểu cảm gì.
Hai mắt Mộ Nhã Triết nguy hiểm nheo lại, cầm lấy hai tay của cô, chậm rãi đẩy ra, hiện lên gương mặt đã bị nước mắt làm cho ướt đẫm.
Cả khuôn mặt đỏ ửng, nhất là đôi mắt kia, dường như thấm máu, vừa đỏ vừa sưng.
Trên mặt đã bị nước mắt làm ướt nhẹp, nhưng trong hốc mắt nước mắt vẫn cuồn cuộn tràn ra không ngừng, khiến người ta không thể hiểu, từ đâu mà nhiều nước mắt đến vậy?
Người phụ nữ này quả nhiên được làm từ nước, sao nước mắt cứ chảy mãi chảy mãi thế?
Anh kìm lòng không đặng cúi đầu, hôn khóe mắt thấm lệ của cô, mằn mặn, nóng hổi, bộc lộ sự đau khổ khó diễn tả.
Mộ Nhã Triết buông mắt, hôn môi cô lần nữa, lần này không hề тһô Ьạᴏ như lúc trước, chỉ nhẹ nhàng điểm xuyết cánh môi cô.
Cúi đầu, anh không nhịn được hôn nước mắt của cô, rồi hôn vầng trán, sống mũi, chóp mũi, gò má, cuối cùng quay trở lại trên môi cô, lần này hôn thật sâu, không hề rời đi nữa.
Vô cùng dịu dàng, không mạnh mẽ chiếm đoạt như lúc trước, không thâm nhập sâu, mà chỉ lướt qua, tỉ mỉ hôn môi cô, mềm mỏng chưa từng có, khiễn Vân Thi Thi không khỏi kinh ngạc.
Người đàn ông vẫn chìn trong thâm tình, nhu tình, động tình, tinh tế như phụ nữ, chắc chắn sẽ cảm nhận được.
Khi cô đang ngây người, Mộ Nhã Triết đã ưu nhã ϲởí áօ sơ mi trên người, lộ ra Ⱡồ₦g иgự¢ tinh tráng, bờ vai khỏe khoắn, xương quai xanh mê người.
Có thể nhìn ra, anh đang vô cùng nhẫn nại, anh muốn cô ngay lúc này, lại cẩn thận không tấn công xâm lược như khi trước, mà dịu dàng đặt cô lên giường, thứ nam tính nóng như lửa chậm rãi nhấn xuống, dán chặt lấy thân thân của cô, làn da nóng hổi, như muốn khiến cô phải bóng rát.
Nóng, nóng quá...
Cô không tự chủ ngừng khóc, kinh ngạc mở to hai mắt, sự chuyển biến của người đàn ông khiến cô khó có thể chống đỡ!
Thân thể, dưới sự an ủi của anh, như đóa hoa non mềm, chậm rãi nở rộ dưới thân anh.
Thở hổn hển, bên tai cô là tiếng hít thở khi nặng, khi nhẹ, khi nhanh, khi chậm của anh.
Mở to đôi mắt vẫn thấm lệ, không nhìn rõ gương mặt của anh, trí óc đang u mê, anh dịu dàng đi vào.
Sự thâm nhập hoàn chỉnh...
Không thấy anh cuồng phong mưa rào như bình thường, mà lại dịu dàng đưa đẩy, cô cắn chặt hàm răng, hai tay đặt lên tấm lưng trần gợi cảm của anh, cực hạn vui thích qua đi, người đàn ông khẽ chôn ở bên gáy cô, lấy giọng nói trầm thấp thỏa hiệp với cô.
“Sau này, tôi thương em, những kẻ khác, không cho phép.”
Vân Thi Thi sửng sốt mấy giây, hai mắt đẫm lệ mờ sương nhìn anh.
Mộ Nhã Triết cũng cúi đầu nhìn cô, trong mắt rõ ràng vẫn còn cơn giận chưa tan đi còn sót lại, anh vẫn tức giận. Nhưng, trừ điều đó ra, còn có chút tình cảm xa lạ.
Đó là thương sao? Anh...thương cô?
Người đàn ông đứng dậy, ôm cô vào bồn tắm trong phòng tắm.
Bồn tắm nhà anh rất lớn, thân thể cao to của anh dễ dàng bước vào. Mở vòi hoa sen, để dòng nước ấm chảy trên người bọn họ, nhìn nhau, yên lặng hồi lâu, phần giận dữ cuối cùng trong mắt người đàn ông cũng hoàn toàn tan biến.
Lần này, đến lượt cô hơi luống cuống.
Ở trong bồn tắm với một người đàn ông, cô không dám động đậy.
“Không khóc nữa?’ Mộ Nhã Triết nhìn cô, đưa tay nhéo mũi của cô.
Vân Thi Thi quay đầu, không để ý tới anh.
Sự tồn tại của người đàn ông không có cách nào lờ đi, nhưng tình cảnh lúc này, cô thực sự không biết nên làm nào. Ban nãy vừa trải qua một cuộc chiến khói thuốc súng nồng nặc, mặc dù cuối cùng lại kết thúc bằng một “cuộc chiến” khác, tất cả như đã được giải quyết, nhưng tức giận trong lòng cô vẫn chưa hề tiêu tan.
Mộ Nhã Triết thấy vậy, nhíu mày, bôi sữa tắm lên cơ thể của cô, nhẹ nhàng chà xát trên lưng.
Anh chạm vào, khiến cô không tự chủ rụt lại một cái, như đang giận lẫy.
Người đàn ông không nói gì, ôm thân thể của cô đến gần anh, chà lau thân thể cho cô.
Động tác của anh vô cùng mềm mại, có điều dù sao vẫn chưa quen hầu hạ người khác, song tối hôm qua đã tắm hai lần cho cô, ít nhiều cũng có chút kinh ghiệm, vừa xoa Ϧóþ cho cô, vừa vuốt ve cần cổ và vùng hông của cô.
Nằm suốt một ngày đêm, quả thực thân thể của cô như muốn rời ra từng mảnh.
Tinh lực của người đàn ông vốn hơn người, cô lại bị anh lăn qua lăn lại suốt, cả người đau nhức. Anh chỉ khẽ khàng vuốt ve, lại khiến cô hít mấy đợt khí lạnh.
“Á...”
Vừa đau vừa nhức, tư vị này, khó mà diễn tả được.
“Đừng liên lạc với anh ta nữa.”
Mộ Nhã Triết nói, rồi chầm chậm nói tiếp: “Vai nam chính của bộ phim, tôi sẽ đổi người.”
Vân Thi Thi bỗng mở to hai mắt, quay đầu nhìn, thấy sắc mặt Mộ Nhã Triết bình tĩnh nhìn cô, đối diện với ánh mắt của cô.
“Đổi người? Tại sao phải đổi người?”
“Không thích anh ta nhìn em.”
Bất chợt anh nói: “Không thích anh ta chạm vào em, không thích anh ta hôn em, chỉ đơn giản vậy thôi.”
Vân Thi Thi ngạc nhiên nhìn anh, liên tiếp mấy từ không thích khiến cô mù mờ: “Vì sao không thích?”
“Ngứa mắt.”
Anh nhếch môi, đúng là không thích cô có tiếp xúc với người đàn ông khác.
“Mộ Nhã Triết, vì sao anh để ý tôi có tiếp xúc với người đàn ông khác hay không vậy?”
Mộ Nhã Triết nói đương nhiên: “Em là người phụ nữ của tôi.”
“...”
“Sao?” Mộ Nhã Triết quan sát nét mặt của cô, nét mặt bỗng căng lại.
“Không cần đổi người.” Liên lụy đến Cố Tinh Trạch, không phải điều cô muốn.
“Sau? Thương hắn ta à?” Khóe môi Mộ Nhã Triết cong lên lạnh lùng: “Em thích anh ta?”
“Không hề!”
Vân Thi Thi khó chịu nhìn anh, sao người đàn ông này không phân biệt được đúng sai vậy? Rốt cuộc ở điểm nào mà anh cho rằng cô thích Cố Tinh Trạch?!”
*Từ chương này sẽ đổi xưng hô giữa Mộ Nhã Triết - Vân Thi Thi thành tôi - em / anh - tôi vì giữa hai nhân vật đã có sự chuyển biến tình cảm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc