Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1163

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Lúc Lâm Bác Hùng biết chuyện con gái mà mình hết sức cưng chiều lại lén đi bao dưỡng một tên "tiểu bạch kiểm" trong giới giải trí thì nổi giận đùng đùng.
Ông ta lén lút điều tra tư liệu về anh chàng kia, vừa liếc mắt qua một cái, đúng là một việc đáng xấu hổ!
Có thể hiểu được lúc đó Lâm Bác Hùng đã tức giận đến mức nào.
Ông ta có yêu cầu rất cao đối với Lâm Tuyết Nhã, trước giờ đều giáo dục cô ta trở thành một thục nữ con nhà gia giáo, nhưng lại không nghĩ tới, con gái mình sẽ lén lút làm chuyện xằng bậy bên ngoài như vậy, trong cơn giận dữ, Lâm Bác Hùng đã phái người đi tìm Hoa Cẩm để dậy anh ta một bài học, bảo anh ta tránh xa Lâm Tuyết Nhã một chút.
Hoa Cẩm cầu còn chẳng được, lập tức đồng ý.
Nhưng Lâm Tuyết Nhã biết chuyện thì lại chạy về nhà cãi nhau với Lâm Bác Hùng.
Trong lời nói của cô ta thể hiện rõ thái độ của mình, nói rằng tuyệt đối sẽ không cắt đứt quan hệ với Hoa Cẩm.
Nếu ông ta muốn sắp xếp hôn sự cho cô ta thì cô ta cũng sẽ vui vẻ đồng ý, nhưng mà phải có một điều kiện tiên quyết.
Chồng tương lai tuyệt đối không được can thiệp đến chuyện riêng giữa cô ta và Hoa Cẩm.
Lời này nói ra, hoang đường đến mức nào?
Một người phụ nữ đã gả chồng rồi mà lại còn dây dưa với một người đàn ông khác, cho dù là ai thì cũng không cảm thấy không thể chấp nhận được chuyện này.
Mặc dù bây giờ có rất nhiều người phụ nữ giàu có, bởi vì không có tình cảm gì với chồng mình mà ra ngoài tìm đàn ông, nhưng Lâm Tuyết Nhã không thể như vậy.
Lâm Tuyết Nhã là người nhà họ Lâm, làm ra những chuyện này thì chính là làm bại hoại gia phong.
Đương nhiên Lâm Bác Hùng không đồng ý, mắng cô ta té tát.
Lâm Tuyết Nhã bướng bỉnh cố chấp đã quen, làm gì có chuyện sẽ nghe lời ông ta!
Cô ta nhất quyết không chịu, còn nói, Hoa Cẩm là điểm mấu chốt của cô ta, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt này, chuyện gì cũng có thể thương lượng, nhưng nếu chạm vào thì cô ta quyết không bỏ qua.
Vì vậy, ông ta nổi trận lôi đình, ép Lâm Tuyết Nhã phải đoạn tuyệt quan hệ với Hoa Cẩm.
Lâm Tuyết Nhã không những không nghe lời ông ta mà còn cố ý chống lại, quan hệ cha con ngày càng tồi tệ, dần dần giống như đang bước đi trên lớp băng mỏng.
Dần dần Lâm Bác Hùng cũng mất hết niềm tin đối với con gái, vốn dĩ ông ta chẳng vội vàng gì với chuyện hôn sự của Lâm Tuyết Nhã, nhưng bây giờ chuyện đã đến nước này, ông ta chỉ hận không thể lập tức gả cô con gái bất hiếu kia đi.
Ông ta hy vọng, cô con gái này lấy chồng rồi thì sẽ biết kiềm chế một chút, ít nhất là nếu có con thì sẽ vì đứa bé mà không dây dưa nhùng nhằng với anh chàng kia nữa!
Bởi vậy, lúc Mộ Lâm Phong hẹn ông ta ra nói chuyện này, Lâm Bác Hùng cũng không có gì dị nghị.
Gả vào nhà họ Mộ cũng coi như gả vào chỗ tốt.
Mặc dù ông ta không hài lòng với Mộ Yến Thừa cho lắm, nhưng nếu có thể giữ chân được đứa con gái kia của ông ta thì chuyện hôn sự này rất đáng mừng.
Nhưng chuyện kết hôn, cho dù Lâm Bác Hùng có đồng ý thì lời của ông ta cũng không được tính, phải để cho con gái gặp gỡ người ta trước, nếu như có ấn tượng tốt thì hai bên sẽ thử qua lại, sau đó mới tính đến chuyện kết thông gia.
Mộ Lâm Phong đồng ý, hẹn đến Tết Nguyên Tiêu sẽ sắp xếp cho hai đứa nhỏ gặp mặt.
Về đến nhà, Lâm Bác Hùng nói rõ mọi chuyện với Lâm Tuyết Nhã.
Lâm Tuyết Nhã lập tức từ chối.
Nhưng đối với chuyện này, thái độ của Lâm Bác Hùng rất cứng rắn, không để cho cô ta từ chối.
"Cho dù con nghĩ thế nào đi chăng nữa thì chuyện này cũng không thể để cho con tự quyết định được! Cha nói với con cũng chỉ là thông báo một tiếng cho con biết để chuẩn bị tâm lý thôi, cho dù có muốn hay không thì lần này con cũng phải đi cho cha!"
Mặt Lâm Tuyết Nhã xám như tro tàn, uất ức bật khóc.
Dừng một chút, Lâm Bác Hùng còn nói, "Mặt khác, cha cảnh cáo con, không được giở trò gì nữa! Cha không muốn mình bị dắt mũi chạy vòng vòng! Rơi vào hoàn cảnh này, những điều tốt đẹp trước kia cha dạy cho con, con phải biểu hiện ra ngoài không sót điều nào cho cha, nên làm thế nào, trong lòng của con nên biết rõ! Nếu không làm theo yêu cầu của cha, cha chắc chắc sẽ có cách, khiến con hiểu thế nào là biết vậy chẳng làm!"
Lâm Tuyết Nhã theo nghe ra uy hiếp không thèm che dấu trong lời nói của ông ta, ngẩng đầu lên, lại thấy ánh mắt Lâm Bác Hùng không bình tĩnh giống ngày xưa, mà lộ ra vẻ độc ác khát máu, trong lòng cô ta hiểu rõ, cha đã thật sự tức giận, thậm chí đang mưu tính thủ đoạn gì đó, cô ta lập tức liên tưởng đến Hoa Cẩm, lập tức kêu khóc hỏi: "Cha muốn làm gì Hoa Cẩm!?!"
"Anh ta trăm phương ngàn kế địa dụ dỗ con rơi vào vũng bùn, loại đàn ông như vậy, chặt chân cũng xem như nhẹ tay rồi! Cha thấy anh ta là nghiệp chướng của con, con mới bị anh ta mê hoặc điên hồn đảo phách như thế! Cha thấy thằng nhóc đó, ngoại trừ khuôn mặt đẹp đến khác thường thì không còn gì nữa, cha muốn nhìn xem, nếu cha hủy hoại khuôn mặt kia, anh ta không còn vẻ ngoài như vậy nữa, con có còn mất hồn mất vía vì anh ta hay không!"
Lâm Bác Hùng hừ lạnh, giọng điệu tràn ngập coi thường và tàn nhẫn.
Lâm Tuyết Nhã lập tức sợ tới mức kêu lên, "Con không cho phép cha đối xử với anh ấy như thế!! Cha! Cha đừng ép con có được không, con không muốn kết hôn, con không muốn gả cho người khác. Con chỉ muốn ở bên cạnh Hoa Cẩm, con thương anh ấy, con muốn vĩnh viễn ở bên cạnh anh ấy, không xa không rời, vì sao cha không thể cho con toại nguyện?!"
"Bởi vì, người với người, từ khi vừa sinh ra, đã không phải ngang hàng!" Lâm Bác Hùng lạnh lùng thốt.
- - Bởi vì, người với người, từ khi vừa sinh ra, đã không phải ngang hàng.
Xuất thân của Lâm Tuyết Nhã cao quý, mà Hoa Cẩm đi lên từ tầng lớp thấp nhất.
Hai người như vậy, chỉ có thể tồn tại trong hai thế giới song song, vĩnh viễn không có giao điểm trong vận mệnh.
Nhưng Lâm Tuyết Nhã và Hoa Cẩm lại có một khoảnh khắc giao nhau ngắn ngủi, chỉ là vì, lúc Hoa Cẩm nghèo túng nhất, cô ta xuất hiện.
Lâm Bác Hùng tận tình khuyên bảo: "Tiểu Nhã, cha thật sự không hiểu nổi con, thật là không hiểu nổi con! Con nói xem, danh phận mợ chủ tốt đẹp thì con không đi tranh thủ, dây dưa không rõ với một đứa nghệ sĩ làm cái gì! Con và anh ta, căn bản không có tương lai gì đâu! Chẳng lẽ con không biết, thằng nhóc con yêu thương trong lòng này, lúc chưa ra nghề, bị bao nhiêu người chơi đùa?! Anh ta chỉ là một kẻ vùng vẫy trong tầng thấp nhất thôi, căn bản không có tôn nghiêm gì đáng nói. Con ở bên cạnh anh ta, sẽ nhục nhã không còn thanh danh! Quá khứ của anh ta, chẳng lẽ con thật sự chưa từng điều tra sao? Dùng từ ngữ thời cổ mà nói, thằng nhóc này, đặt ở cổ đại thì là tiểu quan*, là đồ chơi dành cho những người quyền quý chơi đùa trong lòng bàn tay! Từ nhỏ anh ta đã là đồ chơi, con ở bên cạnh anh ta, sẽ phải chịu bao nhiêu áp bức và lăng nhục chứ. Thân phận của anh ta đê hèn như vậy, sao có thể xứng với con? Đồn ra ngoài, chẳng phải là cho người ta thấy chuyện cười của con, chuyện cười của nhà họ Lâm sao? Ông nội con đã trả giá rất nhiều cho nên nhà họ Lâm mới có được thanh danh như bây giờ, tất cả không thể biến thành tro tàn vì sai lầm của con!"
*tiểu quan: trai bao
Mặt Lâm Tuyết Nhã trắng bệch.
"Đủ rồi, đừng nói nữa..."
Lâm Tuyết Nhã nắm chặt nắm tay.
Quá khứ của Hoa Cẩm, làm sao cô ta lại không biết.
Trước khi đi vào Làng Giải Trí, anh ta quả thực giống như cha nói vậy, là đồ chơi của những người đó, không phải cô ta chưa từng đến nơi như vậy, xa hoa đồi trụy, hành vi phóng đãng, nhưng vừa nghĩ đến những gương mặt xấu xí đó, cô ta chỉ càng đau lòng cho Hoa Cẩm vì những đau khổ mà anh ta đã gánh chịu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc