Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1161

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Nếu như cha biết rằng ông ấy có hai đứa cháu ngoại đáng yêu như vậy thì chắc hẳn là rất vui mừng nhỉ?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Cung Kiệt hơi cứng ngắc.
Thế nhưng...
Có thể có một ngày được gặp nhau không?
Ở một mặt nào đó, anh thật sự hy vọng cha mình biết rằng ông có hai đứa cháu ngoại rất đáng yêu.
Nhưng ở một mặt khác, đứng từ góc độ của Vân Thi Thi, anh lại hy vọng cha vĩnh viễn đừng biết đến điều này, như vậy, cuộc sống bình yên vui vẻ của mọi người mới không bị quấy rầy.
Cung - Mộ là kẻ thù truyền kiếp, chẳng cần dài dòng cũng đủ biết rõ.
Sự oán hận của nhà họ Cung đối với nhà họ Mộ quá mức sâu đậm.
Nếu để cho cha biết thì tuyệt đối sẽ không để chị ở cùng Mộ Nhã Triết, nhất định sẽ gây khó dễ cho hai người.
Đến lúc đó, chắc chắn chị sẽ đau lòng.
Qua khoảng thời gian vừa rồi, Cung Kiệt hiểu rất rõ, chị mình vô cùng yêu người đàn ông kia, anh thấy rõ, cho nên vì hạnh phúc của chị, anh sẽ không làm ra chuyện gì khiến chị phải khổ sở.
Cho dù nhà họ Cung và nhà họ Mộ rốt cuộc có ân oán gì cũng được.
Coi như không liên quan gì tới Mộ Nhã Triết.
Mặc dù anh cũng hận nhà họ Mộ, nhưng vì hạnh phúc của chị mình, anh không cách nào xuống tay được.
Yêu ai yêu cả đường đi, đại khái chính là đạo lý này.
Bởi vì chị gái, cho nên anh mới có thể chọn rộng lòng với Mộ Nhã Triết.
Cũng vì vậy, anh mới không thể nói rõ chuyện này với cha.
Anh sợ rằng cha sẽ không cách nào tiếp nhận nổi chuyện này.
Đúng vậy!
Trước đây cha và mẹ yêu nhau, cũng là bị lão già Mộ Thịnh tự tay phá hoại.
Một vụ tai nạn xe, âm dương cách biệt.
Anh không hy vọng cha mình sẽ trở thành một Mộ Thịnh thứ hai.
Bởi vậy, tạm thời có thể giấu được chuyện này đến lúc nào thì hay lúc ấy.
Mặc dù bị kẹp giữa cha và chị gái, có phần khó xử, nhưng chuyện này trước giờ đều là bất đắc dĩ.
"Bộp!"
Cung Kiệt đang đăm chiêu suy nghĩ thì một cái gối ôm bay thẳng đến trước mặt anh, anh bắt lấy, nhìn thấy hai thằng nhóc kia đang làm loạn trên sô pha, mỗi đứa ôm một cái gối, đánh tới đánh lui.
"A a a! Cứu mạng! Em muốn đánh ૮ɦếƭ người luôn à?"
Dưới sự công kích của Hữu Hữu, Tiểu Dịch Thần thế mà lại nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.
Sắc mặt Cung Kiệt xám xịt, đáy lòng oán thầm, thật là ngu ngốc!
"Hai thằng nhóc các cháu đừng có làm loạn nữa!"
"Cậu, Hữu Hữu bắt nạt cháu..."
"Cậu, giúp cháu dạy dỗ anh ấy đi... Hừ!"
...
Ngay lúc ba cậu cháu đang làm ầm làm ĩ thì chuông điện thoại vang lên.
Mọi người lập tức im lặng.
Hữu Hữu theo tiếng chuông, nhìn đến chiếc di động trên ghế sô pha, kinh ngạc hỏi: "Cái di động này là của ai?"
Hoa Cẩm vừa thấy thì liền giơ tay lên: "Của chú."
"Vâng! Có người gọi cho chú này!"
Hữu Hữu đưa điện thoại di động cho anh ta.
Hoa Cẩm nhận lấy di động, nhìn thoáng qua dãy số trên màn hình, sắc mặt lập tức lạnh băng.
Dưới ánh mắt khác thường của mọi người, anh ta vội vàng đi ra ban công nghe điện thoại.
"Tiểu Nhã?"
"Cẩm...!"
Đầu bên kia truyền đến tiếng khóc của Lâm Tuyết Nhã, giọng nói mang theo sự bất lực và lo lắng nhưng lại giống như đang làm nũng người khác, vừa khóc thút thít vừa nói: "Anh đang ở đâu?"
"Tôi... Tôi ở nhà." Hoa Cẩm không muốn nói nhiều, nói dối rằng mình đang ở nhà.
Nhưng vừa dứt lời thì lại lập tức cảm thấy chột dạ.
Đầu bên kia, Lâm Tuyết Nhã đứng ở trong nhà trọ của Hoa Cẩm, đưa mắt nhìn quanh bốn phía, trên gương mặt trang điểm tinh xảo hiện lên vẻ thất vọng.
"Vậy tại sao em lại không nhìn thấy anh?"
"...." Hoa Cẩm ngạc nhiên mở to cả hai mắt.
Cô ta đang ở chỗ nhà trọ của anh ta?
Hôm nay không phải mùng một sao, tại sao lúc này cô ta lại có thể ra ngoài tìm anh ta?
Hoa Cẩm hơi nghi ngờ, đi đến trước giá treo đồ, lấy áo khoác xuống mặc vào người.
Trong điện thoại truyền đến tiếng khóc đứt quãng của Lâm Tuyết Nhã, nhu nhược mà bất lực, hoàn toàn khác hẳn với vẻ cao ngạo như nữ hoàng lúc bình thường, giờ phút này, cô ta giống như con chim nhỏ không có nơi đi chốn về, chỉ biết nép trong lòng anh ta.
"Em cho anh nửa giờ đồng hồ, anh phải lập tức xuất hiện bên cạnh em, Cẩm... Em cần anh, ngay bây giờ..."
Lâm Tuyết Nhã nói như ra lệnh, kết thúc đoạn hội thoại.
Hoa Cẩm nắm di động, hơi ngẩn ra một lúc, trên mặt hiện ra nụ cười chua xót: "Hữu Hữu, Tiểu Dịch Thần, bây giờ chú có việc phải về nhà gấp! Bao giờ Thi Thi và tổng giám đốc Mộ thức dậy, hãy chuyển lời giúp chú, chúc hai người họ năm mới vui vẻ!"
"Chú định đi đâu?" Hữu Hữu hơi nghi ngờ.
Hoa Cẩm trầm ngâm một lúc, sau đó nở nụ cười bất đắc dĩ: "Có chuyện quan trọng, không đi không được, thật xin lỗi!"
"Không sao đâu! Nếu như là chuyện gấp thì chú mau đi đi! Lời chúc mừng năm mới của chú, cháu sẽ chuyển giúp tới cha mẹ cháu!"
"À, đúng rồi!" Hoa Cẩm lấy từ trong túi áo ra hai phong bao lì xì, đưa cho mỗi cậu nhóc một bao: "Đây là tiền lì xì chú tặng các cháu, một phần lòng thành!"
"Cảm ơn chú!"
Tiểu Dịch Thần và Hữu Hữu đều hớn hở.
Hoa cẩm ngồi xổm xuống, hôn lên trán mỗi đứa nhóc một cái, sau đó vội vàng xoay người rời đi.
...
Hoa Cẩm trở lại nhà trọ, đứng ở cửa thì phát hiện ra trên tủ giày có thêm một đôi giày cao gót.
Cô ta tới rồi!
Tâm trạng của anh ta lập tức rớt xuống đáy vực.
Cô ta đến, không những không khiến anh ta vui mừng mà ngay cả tâm trạng vui vẻ vừa nãy cũng bị bay biến hoàn toàn.
Anh ta không hề thích Lâm Tuyết Nhã, thậm chí còn có thể nói là chán ghét.
Ở cùng với cô ta chẳng qua là quan hệ được chăng hay chớ mà thôi.
Anh ta ở trong làng giải trí nhiều năm như vậy, dựa vào diễn xuất nổi bật của mình, đã thu hoạch được không ít giải thưởng khiến người ta lóa mắt.
Rất nhiều người đều nói anh ta được sinh ra để làm diễn viên, gương mặt còn xinh đẹp quyến rũ hơn cả phụ nữ, tuyệt đối là bát cơm mà ông trời thưởng cho, càng khiến người ta ghen tỵ hơn chính là, anh không được đào tạo chính quy nhưng lại có cái thần thái của một diễn viên chuyên nghiệp, diễn xuất rất tự nhiên, được vô số người sành sỏi trong nghề khen ngợi.
Đúng vậy!
Anh ta nhập vai giống như một người sinh ra đã là diễn viên, bởi vậy, lúc đứng trước mặt cô ta, cho dù trong lòng chán ghét thì anh ta vẫn luôn có thể bày ra vẻ mặt say mê điên cuồng.
Ở cùng với cô ta chẳng qua là gặp dịp thì chơi mà thôi, giống như không có lúc nào mà không đeo mặt nạ.
Đây chính là một loại ***.
Căn nhà trọ mở khóa bằng vân tay, lúc mở cửa đi vào, phát hiện ra tất cả đèn trong nhà đều đã được bật lên, rèm cửa thì bị kéo kín toàn bộ.
Hoa Cẩm vừa bước vào cửa được mấy bước đã cảm thấy trong lòng nặng nề.
Cứ như thế này, đến bao giờ mới có thể kết thúc đây?
Bình thường, mỗi lần nhận kịch bản, cho dù phim có dài thế nào thì cùng lắm cũng chỉ mất hai năm, anh đã có thể rời khỏi đoàn làm phim, kết thúc một màn kịch.
Nhưng màn kịch diễn cùng Lâm Kịch Nhã này, đến bao giờ mới có thể kết thúc?
Nhà trọ gồm một phòng ngủ và một phòng khách, rộng hơn sáu mươi mét vuông, thế nhưng lại khiến anh có cảm giác rất lạnh lẽo.
Giống như tự giam mình trên một hòn đảo hoang vậy.
Hoa Cẩm vứt điện thoại lên bàn, đi đến phòng khách, không hề thấy một bóng người.
Anh ta lại đẩy cửa phòng ngủ ra, nhưng không phát hiện ra bóng dáng cô ta.
"Tiểu Nhã?"
Anh ta khẽ gọi một tiếng, không có ai đáp lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc