Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1160

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"À, đoán chừng là còn đang ngủ. Đừng quấy rầy hai người đó..."
"Đã mười hai giờ rồi, bây giờ cũng nên rời giường rồi chứ!"
Cung Kiệt nói xong, lập tức ra lệnh cho Tiểu Dịch Thần: "Cháu chịu trách nhiệm gọi hai người họ dậy."
"Không được đâu!" Hữu Hữu xới cơm cho anh, thành thật nói: "Hôm qua cha mẹ đi ngủ muộn lắm, cho nên bây giờ còn chưa tỉnh ngủ đâu, cứ để cho hai người ngủ thêm một lát đi, lát nữa dậy, tự nấu cơm trưa mà ăn là được."
Cung Kiệt không khỏi hoài nghi: "Sao cháu biết hai người họ đi ngủ muộn?"
Hữu Hữu cầm đũa lên, tao nhã cười: "Vấn đề này, cậu vẫn còn là chó độc thân, vẫn không nên hỏi đến thì hơn, nếu không, nói ra thì cậu sẽ đau lòng."
Ba chữ "chó độc thân" được phát âm rất rõ ràng.
Hoa Cẩm ôm bụng cười lăn: "Ha ha ha!"
Cậu nhóc Hữu Hữu này, lúc nói chuyện thật sự không giống một đứa bé bảy tuổi chút nào, giống một người đàn ông trưởng thành thì có!
Cung Kiệt gõ trán anh ta, tức giận nói: "Anh cười cái gì!"
Hoa Cẩm bật cười nói: "Không nghĩ rằng anh cũng đang độc thân."
Hữu Hữu ở bên cạnh cười tít mắt mà nói: "Cậu, cậu xem, cậu cũng đang độc thân, nếu không, hay là hai người tay trong tay, trở thành một đôi đi."
Cung Kiệt gắt gỏng: "Cút!"
Hoa Cẩm xanh mặt, nhưng sau đó khuôn mặt lại đỏ ửng lên: "Tính hướng của tôi rất bình thường! Tôi thích phụ nữ!"
"Nhưng mà hôm qua, lúc chơi trò khăn tay, cháu thấy hai người cực kỳ ngầm hiểu nhau! Tính ra thì hai người cũng hôn môi nhau hơn chục lần rồi." Nói tới đây, Hữu Hữu bỗng dưng nổi lên cái tính bát quái, nhìn Cung Kiệt rồi trêu ghẹo: "Thế nào, lúc hai người hôn môi, có cảm giác giống như bị điện giật không?"
Tiểu Dịch Thần ở bên cạnh nghe được thì hoàn toàn mờ mịt.
Ngày hôm qua cậu nhóc đi ngủ từ rất sớm, vì vậy không tham gia vụ đánh bài, đương nhiên không biết đến mấy chuyện đặc sắc mà bọn họ đang nói.
"Cút!" Cung Kiệt càng xám mặt: "Như vậy không tính là hôn môi!"
Hữu Hữu lại rõ ràng là đang muốn nhiều chuyện: "Cậu, cậu đẹp trai như vậy, nhiều tiền như vậy, sao lại có thể không tìm thấy bạn gái chứ? Có phải là... tính hướng của cậu có vấn đề không?"
"Cút!"
"Không phải là, cậu thích mấy anh chàng xinh đẹp chứ?"
"Cút!"
"Chẳng lẽ đúng là như vậy?"
"Cút!"
Cung Kiệt đầy một bụng lửa giận.
Không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì.
Đúng là một tên tiểu quỷ đáng ăn đòn!
Tiểu Dịch Thần ngồi bên cạnh cũng vô cùng sốt ruột, trong lòng tràn đầy hiếu kỳ: "Rốt cuộc là mọi người đang nói cái gì thế? Hôm qua, sau khi cháu đi ngủ thì mọi người bày trò vui gì sau lưng cháu sao?"
Tâm tình Cung Kiệt rất không tốt, thấy Tiểu Dịch Thần cứ líu ríu không ngớt thì nâng mắt lên liếc cậu nhóc một cái, hừ lạnh một tiếng rồi thúc giục: "Lo ăn cơm của cháu đi!"
Tiểu Dịch Thần nức nở một tiếng, mím mím môi, ra vẻ đáng thương vùi mặt xuống, gẩy gẩy từng hạt cơm.
Trong lòng cháu rất oan ức, nhưng cháu không nói ra.
Hữu Hữu bị vẻ mặt của Tiểu Dịch Thần làm cho bật cười, lập tức giải thích: "Tối hôm qua, năm người bọn em đánh bài, sau đó cậu thua, cha bắt cậu chơi trò khăn tay."
"Trò chơi khăn tay?"
"Người phụ trách ngậm khăn giấy trên miệng, sau đó cậu phải ngậm lấy chiếc khăn giấy đó, đưa đến sọt rác, phải lặp đi lặp lại mười lần mới tính là đã bị phạt xong."
Tiểu Dịch Thần vừa nghe, mắt mở lớn lên tưởng tượng đến cảnh kia, lập tức bật cười thành tiếng, ngay cả cơm trong miệng cũng bị phun ra.
Vừa khéo người ngồi đối diện là Cung Kiệt.
Tiểu Dịch Thần phun cả cơm ra, cơm bị phun thẳng lên mặt anh.
Cung Kiệt cố nén giận, nhắm hai mặt lại, nhịn lại nhịn, tay xiết chặt thành quả đấm, lặp đi lặp lại hành động này mấy lần mới có thể kiềm chế được cơn giận trong lòng, trợn mắt lên, nghiến răng nghiến lợi: "Muốn ૮ɦếƭ sao?"
Tiểu Dịch Thần luống cuống tay chân, vội vàng giải thích: "Không có không có, cậu... Cháu không có ý cười cậu đâu."
Nhưng thế này lại càng không che giấu nổi.
Cậu nhóc vừa giải thích, sắc mặt Cung Kiệt càng trở nên khó coi, sầm mặt xuống: "Cháu rõ ràng là đang cười nhạo cậu!"
Hữu Hữu bỗng nhiên lôi điện thoại ra, ấn nút xem video, đưa đến trước mặt Tiểu Dịch Thần: "Hôm qua anh đi ngủ sớm, đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện hay, nhưng mà em đã quay lại video rồi đây! Này, cho anh xem!"
Cung Kiệt thấy vậy thì sợ hãi, nói với vẻ khó tin: "Cháu lại còn dám quay cả video?"
Hữu Hữu nói với vẻ rất đương nhiên: "Chuyện đặc sắc như thế mà không quay lại thì thật là đáng tiếc!"
Tiểu Dịch Thần nhận lấy di động, hào hứng mở ra xem.
Lúc cậu nhóc nhìn đến cảnh Cung Kiệt xanh mặt ngậm lấy chiếc khăn tay trên miệng Hoa Cẩm thì cười ha ha: "Ôi cậu ơi, biểu cảm của cậu đặc sắc quá! Ha ha ha!"
"Ngậm miệng!"
Cung Kiệt liền giơ tay ra đoạt lấy điện thoại.
Nhưng mà luận về thân thủ thì Tiểu Dịch Thần tuyệt đối không chịu thua kém anh, nhanh chóng né được, nhảy từ trên ghế xuống, cầm di động trốn đến chỗ Cung Kiệt không tóm được.
"Lại còn xem nữa!"
Cung Kiệt đẩy ghế dựa ra, đứng lên muốn đuổi theo.
Tiểu Dịch Thần quay đầu làm mặt quỷ khiêu khích anh, chạy thẳng lên tầng hai.
Cung Kiệt cũng đuổi theo lên tầng hai.
"Thình thịch thình thịch..."
Hữu Hữu cùng Hoa Cẩm yên lặng nhìn nhau, ăn ý nhún nhún vai.
Sau cùng, Tiểu Dịch Thần bị Cung Kiệt bắt được, ςướק lấy di động, nhanh tay xóa sạch video, sau đó xử lý thằng nhóc to gan này.
Lúc Cung Kiệt dẫn Tiểu Dịch Thần xuống, thịt trên bàn đã bị ăn sạch.
"Thịt đâu?"
Trên sô pha, Hoa Cẩm và Hữu Hữu đều xoa cái bụng tròn vo, không biết thỏa mãn mà còn *** *** môi: "Đều ở trong bụng chúng tôi rồi."
Cung Kiệt: "...."
Chiêu vừa rồi không phải là điệu hổ ly sơn chứ?
Hữu Hữu đúng lý hợp tình mà quở trách: "Ai bảo hai người không chịu ngồi yên mà ăn cơm, lại cứ đuổi nhau như thế, bây giờ không có thịt ăn, cũng không thể trách cháu được!"
Tiểu Dịch Thần vừa tức lại vừa tủi, lên án: "Hữu Hữu, em thật quá đáng! Em cố ý!"
Nói xong, hai cậu nhóc lại cãi nhau ầm ĩ.
Cung Kiệt yên lặng nhìn, bỗng dưng lại mỉm cười.
Hai đứa cháu này đúng là hai thằng ranh con, vừa đáng yêu lại vừa nghịch như quỷ.
Trong lòng vừa có chút hâm mộ, lại có chút mong đợi.
Có thể có một cuộc sống bình an yên ổn như vậy, đây cũng coi như một chuyện hạnh phúc.
Hai đứa nhóc đùa giỡn ầm ĩ, lại ngoài ý muốn khơi dậy khát vọng về nhà trong lòng anh.
Từ nhỏ, đối với khái niệm về nhà này, anh luôn cảm thấy rất mơ hồ
Đối với anh, nhà họ Cung giống như một dòng họ hoàng thất khổng lồ, hoàn toàn không giống một gia đình bình thường.
Tất cả các thành viên trong gia đình đều có sứ mệnh riêng của mình, cho dù là trẻ con trong nhà cũng không thể vô tư đùa giỡn như vậy.
Lợi ích khổng lồ đặt trước mặt, mỗi thành viên trong dòng họ đều như con hổ rình mồi.
Bởi vậy, đối với khái niệm về nhà, Cung Kiệt luôn mơ mơ hồ hồ, chỉ cho rằng, nhà cũng chỉ là một chỗ để dừng chân mà thôi.
Nhưng hôm nay, nhìn thấy cảnh tượng hài hòa ấm áp như vậy, trong lòng anh lại thấy vô cùng ấm áp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc