Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1152

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Hữu Hữu nhìn thoáng qua một màn thân thiết này, trên mặt đột nhiên đỏ lên, thẹn thùng che kín mắt, bắt buộc mình không nên nhìn.
Không được nhìn, không được nghe!
Cho dù trong lòng không ngừng nhắc nhở chính mình, nhưng mà thằng nhóc đó không ngăn được lòng hiếu kỳ của mình, vụng trộm mở hai ngón tay ra, thông qua ngón tay, rình coi một màn này.
Tiểu Dịch Thần cũng nhìn thoáng qua một màn này, đột nhiên kích động kéo tóc Cung Kiệt, “Cậu, mau nhìn!”
Cung Kiệt bị đau kêu lên một tiếng, nhưng mà nhìn theo hướng Tiểu Dịch Thần chỉ, lại trông thấy một màn làm người ta mặt đỏ tim đập nhanh, đôi mi xinh đẹp nhăn lại.
Vẻ mặt anh không vui đi qua đó, lúc Mộ Nhã Triết muốn hôn lần hai, Cung Kiệt vươn tay ra, chắn giữa khuôn mặt hai người.
Mộ Nhã Triết bất ngờ không phòng ngự, một nụ hôn rơi vào lòng bàn tay Cung Kiệt.
“Ha ha ha!”
Hữu Hữu thấy, nhất thời ôm bụng cười lăn lộn.
Mộ Nhã Triết nâng mắt, trừng mắt nhìn Cung Kiệt một cái, lạnh lùng nói, “Làm gì thế.”
“Này, trước mặt mọi người, sao anh rể lại không chú ý đến hình tượng của mình một chút.” Cung Kiệt tràn đầy địch ý chế nhạo.
Hừ.
Dám thừa dịp anh không chú ý, hôn trộm chị gái anh.
Hai người thân thiết tốt xấu gì cũng phải kiêng dè anh chứ!
Nghĩ đến cảm nhận của anh có được hay không.
Vân Thi Thi nghe xong, lại càng xấu hổ đỏ bừng mặt, vẻ mặt không được tự nhiên quay đầu đi, hắng giọng một cái, giả bộ chưa có chuyện gì xảy ra.
“Hình tượng cái gì.”
Mộ Nhã Triết lại đúng lý hợp tình nói, “Anh hôn vợ của anh, em chen vào làm gì.”
Lời ít mà ý nhiều, làm cho Cung Kiệt không phản bác được.
Hữu Hữu cười đến mức ngả người xuống, suýt chút nữa té ngã từ trên người Mộ Nhã Triết xuống dưới.
Mộ Nhã Triết tức giận vỗ ௱ôЛƓ cậu, “An phận một chút!”
Tiểu Dịch Thần bĩu môi châm chọc, “Cha à, như vậy không được đâu…! Nụ hôn thứ nhất trong năm mới, không phải nên tặng con trai bảo bối sao? Cha hôn nhẹ mẹ, vậy con thì sao? Con cũng muốn được hôn nhẹ.”
Mộ Nhã Triết nhếch môi cười, vân đạm phong khinh nói, “Được.”
Nói xong, Mộ Nhã Triết đột nhiên hơi nghiêng nửa người, vươn tay ra, ngón tay thon dài nâng cằm Tiểu Dịch Thần lên, hơi hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Tiểu Dịch Thần.
“Bùm - -” một tiếng.
Mặt Tiểu Dịch Thần giống như bị lửa thiêu, đỏ giống như sắp nhỏ ra máu!
Cậu chỉ thuận miệng nói một câu, ai ngờ người cha đần độn này lại làm thật!
Trả lại cho cậu một nụ hôn như vậy, giơ tay nhấc chân, tà mị mê hoặc, quả thực còn mê hoặc lòng người hơn cả những nam thần trong phim thần tượng!
Nhất là đôi mắt mỉm cười của anh, *** toàn bộ!
Đã từng thấy người cha nào trêu đùa con trai như vậy sao?
Đã từng thấy chưa?
Tiểu Dịch Thần ‘oa’ một tiếng, nhảy từ trên người Cung Kiệt xuống, xấu hổ che mặt chạy đi, ném ra một câu: “Đáng ghét! Cha đùa giỡn người ta!”
Mộ Nhã Triết im lặng, “…”
Vân Thi Thi cười ha ha, nước mắt đều sắp rơi xuống.
Thằng nhóc dở hơi Tiểu Dịch Thần này, là ông trời phái xuống để gây cười à.
Cung Kiệt thấy cô nở nụ cười, trong lòng thấy bất công, hừ lạnh một tiếng, “Chị thật thiên vị, cho anh rể hôn nhẹ, không cho em hôn nhẹ.”
“Em cũng không còn là đứa bé rồi.” Vân Thi Thi không còn lời nào để nói.
Cung Kiệt làm nũng nói, “Không được, chị, để công bằng, chị hôn em một cái.”
Nói xong, anh nhắm mắt lại, đưa đôi má trắng nõn đến gần, ngón tay chỉ chỉ lên mặt, “Hôn chỗ này.”
Khóe môi Vân Thi Thi giật giật mạnh một phen.
Nhưng mà một giây sau, đã thấy Mộ Nhã Triết đột nhiên kéo mặt Cung Kiệt, nắm lấy cằm dưới của anh, đi tới gần, ‘Bẹp’ một tiếng, hôn lên đôi má anh.
Khi Cung Kiệt phản ứng kịp, mở to mắt, khi anh thấy rõ ràng ‘Đầu sỏ gây nên’ trước mặt, nhất thời xù lông lên, vô cùng chán ghét chà xát khuôn mặt, tức giận nói: “Anh làm gì thế?”
Mộ Nhã Triết lại cười tà nịnh, khiêu khích nói, “Em vợ, cái hôn này, em hài lòng không?”
“Anh - -”
Cung Kiệt nhất thời thẹn quá thành giận, nói ra một câu ‘Biến th'’, lập tức nắm chặt tay thành nấm đấm đánh mạnh về phía anh.
Mộ Nhã Triết nhanh nhẹn tránh thoát, khinh miệt nói, “A, đánh không được.”
Hữu Hữu thấy Cung Kiệt nổi giận, ‘Lo lắng cho cha’, nhanh chóng kéo tay Mộ Nhã Triết, mang theo cha mình chạy trốn.
“Cha chạy mau, cậu muốn đánh cha rồi!”
“Biến th'!! Đứng lại, đừng chạy!”
Cung Kiệt giơ quả đấm lên đuổi theo anh.
Để lại Vân Thi Thi và Hoa Cẩm ngổn ngang trong gió, trợn mắt há miệng đứng tại chỗ, một lúc lâu sau mới phản ứng kịp, ôm bụng cười ha ha!
“Ha ha ha!”
Bờ sông, pháo hoa tôn lên cảnh đêm, xinh đẹp mê người.

Lúc bắn pháo hoa xong về nhà, đã là hai giờ đêm.
Hoa Cẩm vốn muốn trở về nhà trước, nhưng mà Vân Thi Thi nói, đêm nay phải đón giao thừa, ở cùng với nhau.
Sau khi về đến nhà, hai thằng nhóc đó ầm ĩ như vậy, tất nhiên là cạn kiệt sức lực.
Nhưng mà Cung Kiệt và Mộ Nhã Triết lại có tinh lực hơn người, cho dù ầm ĩ một trận, cũng đều là bộ dạng đầy sức sống.
Vì thế Vân Thi Thi bị hai người đàn ông kéo đi chơi đánh bài, Hoa Cẩm tất nhiên cũng được thêm vào trong đó.
Chơi vài ván làm nóng người dưới, từng người đều có ý thăm dò thực lực của đối phương.
Đương nhiên, có một số người giữ nguyên thực lực.
Tiểu Dịch Thần đã ngủ thiếp đi, nhưng mà Hữu Hữu nằm trên giường, trái lại không ngủ được, nghe thấy âm thanh ầm ĩ trong phòng khách, tò mò đi tới, vừa thấy là đấu địa chủ, vì thế ồn ào muốn chơi cùng.
Nhưng mà năm người, chơi đấu địa chủ thế nào.
Hoa Cẩm đột nhiên nói, “Năm người có thể chơi đấu địa chủ sáng tối thôi!”
Đấu địa chủ một sáng một tối.
Quy tắc đó là, sau khi phát xong bài, địa chủ sáng lấy một lá bài ra, rút ra địa chủ tối.
Hai lá bài, mỗi loại bài có hai tấm.
Mà địa chủ tối cầm lá bài loại khác, không biến sắc, sau khi xác định được thân phận đồng đội, giấu trong thân phận nông dân, yên lặng tiến hành trò chơi, âm thầm trợ giúp địa chủ giành được thắng lợi.
Đánh giá một nhóm người, bốn người còn lại đều không bày tỏ ý kiến gì.
Cung Kiệt đột nhiên nói sâu xa, “Người thua thì làm gì? Không trừng phạt thì không còn thú vị nữa.”
Lần này đến lượt Vân Thi Thi mày chau mặt ủ, “Không chơi tiền có được không? Qua năm mới, nhiều người biết tôi nghèo mà, thua sạch mất.”
Bốn người lạnh lùng liếc cô một cái.
Hữu Hữu nói, “Mẹ, sao mẹ nói cứ như chắc chắn mình sẽ thua vậy ấy?”
“Bởi vì cảm thấy không có đủ thực lực! Bốn người, nhìn thế nào cũng giống như tài xế già trong sòng bài, mẹ là người mới, nếu như thực sự chơi tiền, không phải sẽ phá sản à.”
Hoa Cẩm, Mộ Nhã Triết, Cung Kiệt, Hữu Hữu: “???”
Tài xế già sao?
Hữu Hữu an ủi, “Không sao, trình độ của con còn kém hơn, có con làm đệm lưng cho mẹ mà.”
Vân Thi Thi nghe xong lời cậu an ủi, lúc này mới hài lòng.
P.s: Bởi vì các editors cũng như beta-er chưa từng chơi đấu địa chủ, hơn nữa tìm trên mạng lại chỉ có quy tắc chơi 4 người, nên mấy chương này nếu có gì sai sót, mong các bạn thông cảm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc