Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1150

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

“Làm sao vậy…”
Vân Thi Thi càng lúc càng thấy khó xử.
Hoa Cẩm lập tức lắc đầu, giải thích, “Không có gì, tôi… Tôi không có gì…”
“Vậy anh… Sao anh lại khóc?”
Hoa Cẩm cô đơn nói, “Tôi chỉ là… Có chút hâm mộ cậu bé.”
Vân Thi Thi nhìn theo tầm mắt của anh ta, quay đầu lại, lại thấy Tiểu Dịch Thần và Hữu Hữu đứng chung một chỗ, đột nhiên nhanh nhạy hiểu được tâm tình giờ phút này của Hoa Cẩm.
Anh ta hâm mộ, chắc là Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần?
“Tiểu Dịch Thần và Hữu Hữu thật hạnh phúc, tôi có chút hâm mộ mà thôi.”
Hoa Cẩm cười nhẹ, tươi cười lộ ra vài phần chua sót.
Vân Thi Thi mấp máy môi, xoay người, đến gần anh ta, yên lặng nhìn bóng lưng vô ưu vô lo của Tiểu Dịch Thần và Hữu Hữu, không biết hai thằng nhóc ầm ĩ cái gì, anh chạy em đuổi.
Hữu Hữu đuổi theo Tiểu Dịch Thần đánh.
Tiểu Dịch Thần thông minh trốn phía sau Mộ Nhã Triết, hai đứa bé liền chạy vòng quanh Mộ Nhã Triết.
Mộ Nhã Triết nhìn không được, đưa tay kéo Tiểu Dịch Thần, ngồi trên vai anh.
Ỷ vào ưu thế Mộ Nhã Triết cao, Tiểu Dịch Thần cười đắc ý, lè lưỡi với Hữu Hữu.
Hữu Hữu thấy, tất nhiên không phục, chạy tới kéo ống tay áo Cung Kiệt, cũng không biết nói với anh cái gì, liền thấy Cung Kiệt nâng Hữu Hữu lên cao, để cậu ngồi lên vai mình.
Hữu Hữu giống như điều khiển ngựa, Cung Kiệt đi đến bên cạnh Mộ Nhã Triết, sau đó hai đứa bé tiếp tục đùa giỡn.
Tiểu Dịch Thần xuống tay không nặng với Hữu Hữu, bởi vì biết lực tay của mình mạnh, nếu thực sự ra tay, Hữu Hữu chắc chắn bị bắt nạt khóc, bởi vậy nhường cậu.
Nhưng Hữu Hữu lại không lưu tình chút nào, đánh cho Tiểu Dịch Thần gào khóc kêu lên.
Cung Kiệt cười ha ha, cổ vũ Hữu Hữu bắt nạt Tiểu Dịch Thần.
Mộ Nhã Triết nhìn không được, thấy con lớn không cố gắng, bế Tiểu Dịch Thần bỏ chạy.
Cung Kiệt nâng Hữu Hữu đuổi theo, bốn người, hai đứa bé, ầm ĩ vui đùa.
Vân Thi Thi lập tức nói, “Này! Mọi người đừng ầm ĩ nữa, cẩn thận ngã đó!”
Hoa Cẩm bị đùa cười vang, đột nhiên dịu dàng nói, “Thi Thi, em biết không? Tôi cực kỳ hâm mộ bọn họ, có cha và mẹ dịu dàng như vậy.”
Vân Thi Thi liếc mắt nhìn Hoa Cẩm một cái, sau đó yên lặng nhìn cảnh tượng vui đùa ầm ĩ, đột nhiên dịu dàng nói, “Nếu tôi là mẹ Hoa Cẩm, nhất định sẽ yêu thương Hoa Cẩm.”
Hoa Cẩm ngớ ra một phen, có chút kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía cô.
Lúc này, Vân Thi Thi ngóng nhìn Mộ Nhã Triết và Cung Kiệt, còn có bóng dáng hai đứa bé đùa giỡn, ánh mắt dịu dàng kỳ lạ.
Chắc đây là ánh sáng của mẫu tính*.
*: Bản năng của người mẹ.
Nhìn đứa bé của mình, trong mắt tràn ngập nhu tình, một phần nhu tình này, cho dù là trái tim sắt đá, cũng phải hòa tan thành nước.
Vân Thi Thi chợt nghe thấy bên tai tiếng nói cô đơn hoặc là hâm mộ của Hoa Cẩm - -
“Tôi cũng cực kỳ hi vọng, tôi là đứa bé của Thi Thi.”
...
- - Tôi cũng cực kỳ hi vọng, tôi là đứa bé của Thi Thi.
Vân Thi Thi bị lời nói bất lực và mất mát đâm vào làm *** tê rần, cô quay đầu lại, đột nhiên vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm tay Hoa Cẩm, cùng anh ta nắm chặt lại.
“Hoa Cẩm, giao thừa sau này, trải qua cùng chúng tôi, giống như hôm nay vậy, vừa làm vằn thắn, vừa cùng ăn cơm tất niên, cùng bắn pháo hoa được không?”
Hoa Cẩm gật gật đầu cười, không có bất luận chần chừ gì, “Ừm!”
Tươi cười của Hoa Cẩm có một loại mị lực đặc biệt.
Trong mắt anh ta, có một loại VK đặc biệt xinh đẹp.
Bình thường Vân Thi Thi rất ít khi thấy anh ta lộ ra tươi cười chân tình thực lòng.
Ở trước màn ảnh, anh ta cười khiêm tốn và dối trá, bề ngoài giống như thiếu niên khiêm tốn, nhưng mà ngẫu nhiên lúc không có máy quay, chỉ trong chớp mắt, khóe mắt anh ta lộ ra khinh miệt và chán ghét, lại nổi bật lên nụ cười châm chọc hơn.
Ở trong đoàn làm phim, nụ cười của anh ta lại trở nên ngạo mạn không ai bì nổi, giống như là hỗn thế ma vương vậy, như một đứa bé phản nghịch, bất luận là đạo diễn, hay là diễn viên, thậm chí là diễn viên quần chúng, anh ta đều cố ý chọc giận, dùng những lời nói ác ý, làm cho người khác thương tâm, khổ sở, lúc này anh ta mới lộ ra biểu tình thực hiện được.
Nhưng lập tức, trong mắt lại lộ ra mất mát và cô đơn khó mà nói nên lời.
Loại cô đơn này, tựa như đứa bé bị cô lập vậy, ý đồ dùng phương thức ác liệt nhất, hấp dẫn chú ý của mọi người, nhận được quan tâm và xu nịnh của người khác - - cho dù là hư tình giả ý.
Nhưng giờ khắc này, lúc Vân Thi Thi quay đầu, nhìn về phía Hoa Cẩm, đã thấy anh ta nhìn về phía trời đêm, ánh mắt tựa như giấu kín ngôi sao, sáng ngời rực rỡ.
Đây dường như mới là bộ Dạng ch*n chính của anh ta.
Khờ dại, ngây thơ, đơn thuần giống như đứa bé không hiểu sự đời, trên người không có sự sắc bén, trắng tinh không dính bất luận màu sắc chói mắt nào.
-- Anh ta nói: “Tôi cũng cực kỳ hy vọng, tôi là đứa bé của Thi Thi.”
Nghe qua, rõ ràng là lời nói cực kỳ bình thường.
Nhưng trong ngữ khí của anh ta, Vân Thi Thi lại nghe ra được vài phần bất lực và đau lòng.
Bất lực và đau lòng như vậy làm cho người ta cực kỳ đau lòng.
Cô không phải là người đầy tình yêu, những luận điệu cũ rích giả nhân giả nghĩa, cô căm thù đến tận xương tủy.
Nhưng thương tiếc dành cho Hoa Cẩm, trong ánh mắt mỉm cười của Hoa Cẩm, đau khổ trong lòng lập tức tràn ra, cỏ dại lan tràn.
Cô cầm chặt tay anh ta, chỉ nghĩ ban đêm rét lạnh, có thể cố gắng cho anh ta một chút ấm áp.
Một chút ấm áp nhỏ bé không đáng kể.
Vân Thi Thi nhìn lên bầu trời, lúc này, đã kìm nén không được tâm tình kích động, đốt pháo hoa trước thời hạn.
Cô không khỏi nhớ đến trước đây.
Nhớ rõ lần đầu tiên trải qua năm mới ở nhà họ Vân.
Cô còn nhớ rõ, một năm đó, Vân Nghiệp Trình đặc biệt mua rất nhiều pháo hoa trở về, có một số pháo hoa cực kỳ quý, vài trăm đồng, thậm chí còn có pháo hoa to rất đẹp, giá cả trên dưới vài ngàn, gia đình bình thường không có tiền mua được, chỉ có gia đình khá giả hơn một chút, mới có thể mua được.
Khi đó, nhà họ Vân vẫn còn cực kỳ giàu có, sự nghiệp của Vân Nghiệp Trình đang ở đỉnh cao, bởi vậy mua được pháo hoa, lúc ấy còn mua được mấy loại đẹp mắt.
Giao thừa mười mấy năm về trước, không giống bây giờ, đến năm mới, đầu đường cuối ngõ đều tràn ngập không khí vui mừng, hương vị của năm mới.
Bắn pháo hoa, là hoạt động mọi người chờ mong nhất trong năm mới.
Pháo hoa đẹp và rực rỡ, là mơ ước của nhiều đứa bé!
Đêm năm cũ, Vân Na quấn lấy Vân Nghiệp Trình bắn pháo hoa.
Nhưng Vân Nghiệp Trình lại kiên trì muốn bắn vào đêm giao thừa.
Tối hôm đó, Vân Na vụng trộm lấy pháo hoa từ trong nhà ra, kéo Vân Thi Thi ra ngoài, muốn cô đốt cho cô ta xem.
Vân Thi Thi không dám đốt, Vân Na *** dụ dỗ, nói với cô: “Nếu cô không làm theo lời tôi nói, ngày mai tôi sẽ khiến cha đuổi cô ra khỏi nhà! Pháo hoa cũng không dám đốt, cô còn có tác dụng gì?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc