Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 115

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Giờ khắc này, cô đang chìm trong thế giới mâu thuẫn của mình, không hề cảm nhận được, phía sau đang truyền tới hơi thở vô cùng nguy hiểm.
Mãi đến khi điện thoại bị một bàn tay đoạt đi, lúc này cô mới kinh ngạc giật mình, phản ứng lại, quay người sang, thấy người đàn ông đang đứng sừng sững sau lưng cô, ánh mắt cực kì lạnh lùng, cúi đầu nhìn cô.
Khóe môi lạnh băng, đôi mắt bén nhọn, tất cả đều cho thấy người đàn ông này đang bất mãn với cô!
“Thi Thi em còn ở đó...”
Trong điện thoại vọng đến giọng nói lo lắng của Cố Tinh Trạch.
Nhưng câu nói của anh còn chưa được truyền đến hoàn chỉnh, điện thoại của cô đã theo một đường cong parabol duyên dáng bay ra ngoài cửa sổ!
“Anh...?!”
Tiếng vỡ vụn của di động vang lên, cơ thể cô cũng theo đó mà run rẩy, cắn môi, đầu vai phập phồng.
Người đàn ông nắm chặt đầu vai của cô, giọng điệu lạnh lùng, đôi mắt thâm thúy tràn đầy sự giận dữ: “Tôi cho rằng, cô là một người phụ nữ hiểu chuyện.”
Lồng *** của Vân Thi Thi liên tục lên xuống, rõ ràng, không chỉ riêng người đàn ông này, cô cũng bị hành động của anh chọc tức.
Người đàn ông này, vào từ bao giờ vậy? Anh ta là quỷ sao? Đi đứng khẽ khàng không một tiếng động, rồi đột nhiên xuất hiện sau lưng cô!
Cái di động này là khi đó Mộ Nhã Triết làm hỏng di động của cô, đổi cái mới cho cô, là điện thoại di động tốt nhất hiện nay.
Cô không hề đau lòng, như dầu gì chiếc di động này cô đã dùng được một thời gian, bên trong có rất nhiều ảnh chụp quý báu của Hữu Hữu, cô còn chưa kịp tải lên máy vi tính đã bị người đàn ông này làm vỡ.
Chiếc điện thoại này được chế tác vô cùng tinh xảo, lại bị người đàn ông ném vỡ thành bốn năm mảnh, có thể lực trên tay anh lớn đến nhường nào, càng cho thấy giây phút này anh tức giận bao nhiêu.
Vân Thi Thi cũng đang tức, đẩy anh ra.
“Quá đáng! Chẳng hiểu ra sao, thật sự chẳng hiểu ra sao! Tự dưng nổi điên lên làm gì!”
Cô bị chọc tức, gộp thêm với giận dữ tích tụ từ hôm qua, cuối cùng bùng nổ.
Tính cách của cô vốn dịu dàng, biết tiến biết lui, cũng hiểu luôn phải chừa cho người khác đường lui.
Cô cực hiếm khi nổi giận, thậm chí có thể nói là tính tình rất tốt, rất ít khi to tiếng với người khác! Đơn giản vì Hữu Hữu từng nói cậu thích dáng vẻ mỉm cười của cô, bởi vậy từ trước tới nay cô luôn cố gắng kiềm chế không nổi nóng.
Nhưng...
Hết lần này tới lần khác, người đàn ông này cứ liên tục khinh người quá đáng!
Phát giận sau, Vân Thi Thi vòng qua anh đi tới cửa.
Mộ Nhã Triết nắm cánh tay cô: “Đi đâu?!”
“Về nhà! Về nhà của tôi!”
“Về nhà? Chưa hẳn đâu!” Người đàn ông trào phúng: “Muốn đi tìm anh ta đó hả? Cố Tinh Trạch, đó là người có thể bảo vệ cô hả?”
“Tôi tìm anh ấy thì sao? Liên quan gì đến anh! Dù thế nào, tôi cũng không muốn ở cùng một chỗ với người điên như anh!” Vân Thi Thi cắn răng, hai mắt đỏ bừng nhìn anh chằm chằm, dùng sức hất tay anh ra.
Bất ngờ không kịp đề phòng, lại bị người đàn ông kéo về, phần lưng của cô va vào bệ cửa sổ, đau đớn đột ngột khiến cô vội kêu lên.
“Mộ Nhã Triết, anh bị điên sao? Lặng yên không tiếng động xuất hiện sau lưng tôi, rồi nổi giận vô duyên vô cớ, anh là kẻ điên đó hả!?”
“Kẻ điên?” Mộ Nhã Triết cười cợt cong khóe môi, bị lời của cô khiến cho sắc mặt thay đổi, con ngươi lạnh buốt: “Cô gái, thân phận của cô là gì, cô còn chưa rõ sao?”
“Cô gái, thân phận của cô là gì, cô còn chưa rõ sao? Lẽ nào tôi phải nhắc nhở thân phận bây giờ của cô, cô mới hiểu được bản thân nên làm gì, không nên làm gì hả?”
“Thân phận của tôi? Thân phận của tôi là gì? Anh nói cho tôi biết đi, thân phận của tôi là gì?”
Vân Thi Thi thẹn quá hóa giận ép hỏi, vô cùng xấu hổ và giận dữ, dường như hiểu được ý tứ của người đàn ông, hai tay túm lấy vạt áo anh, giọng nói run rẩy: “Ý của anh là, tôi là tình nhân của anh, người phụ nữ của anh, là món đồ thuộc sở hữu của anh, thân phận mà anh muốn nói, chính là thân phận này sao?”
Mộ Nhã Triết từ trên cao nhìn xuống cô, nét mặt lạnh băng, chẳng nói chẳng rằng.
Như thể, đang thầm chấp nhận lời chất vấn của cô?
Bỗng Vân Thi Thi nở nụ cười lạnh.
“Mộ Nhã Triết, sao anh có thể quá đáng như thế!? Anh coi tôi là cái gì? Món đồ chơi của anh ư? Đồ dùng của anh hả? Khi gọi thì đến, khi xua thì đi đúng không?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Người đàn ông lạnh lùng đáp trả, hiển nhiên cũng bị lời của cô làm mất khống chế, sắc mặt tái xanh.
“Cái miệng nhỏ của cô phải nhất định phải cứng đến thế à? Bây giờ cô là người phụ nữ của tôi, nếu đã là người phụ nữ của tôi, phiền cô tự hiểu chút được không, đừng trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, tôi không thích đồ của mình bị người khác chạm vào! Tôi không thích!”
“Đồ của anh?”
“Lẽ nào không phải? Toàn bộ cơ thể của cô, đều là của tôi!”
Người đàn ông bá đạo tuyên bố, như một đạo luật sắt, vô cùng đáng tin.
Vân Thi Thi cười lạnh một tiếng, như vừa nghe thấy điều buồn cười nhất thế gian, cô khẽ cười khẩy, khó tin nhìn anh, viền mắt đỏ bừng hiện lên ánh nước.
“Tôi là món đồ của anh ư? Anh luôn miệng nói tôi là người phụ nữ của anh, anh coi tôi là gì? Là đồ dùng của anh hả!? Được, đã vậy, tôi sẽ trả lại hết cho anh!”
Nói rồi, cô cúi đầu cởi mạnh cúc quần áo ra, một tay *** khoác ném lên người anh, khàn giọng nói: “Trả lại cho anh, trả lại hết cho anh! Coi như tôi thiếu nợ anh, giờ trả lại hết cho anh! Cầm, cầm lấy!”
Mộ Nhã Triết giận tái đi, nắm chặt bờ vai cô, ngăn động tác của cô lại, sao tính cách của người phụ nữ này ngoan cố như thế? Lời của anh là có ý đó sao? Là ý thế sao?!
“Cô cứ hạ thấp bản thân như thế làm gì?”
“Là tôi hạ thấp bản thân ư? Chính anh mới là người hạ thấp tôi đấy!”
Dừng lại chút, cô nở nụ cười giễu.
“Gì mà trêu hoa ghẹo nguyệt, là anh cứ luôn trêu đùa tôi! Tôi có chọc đến anh sao? Tôi khóc lóc xin làm người phụ nữ của anh, muốn anh bao nuôi tôi à? Tôi không biết xấu hổ dính lấy anh sao? Không hề! Rốt cuộc tôi có lỗi gì?! Chẳng qua sáu năm trước tôi ký với anh một bản hiệp ước không bình đẳng! Tôi thừa nhận, ký hiệp ước đó là tôi tự nguyện, anh không hề ép tôi! Hiệp ước được thành lập, anh cho tôi khoản thù lao giá trên trời! Nhưng... đó là tôi lấy quyền làm mẹ đổi thù lao với anh, nếu không phải cha tôi gặp khó khăn, anh cho rằng tôi bằng lòng làm loại chuyện đó à? Mười triệu, trăm triệu? Có thể đổi lại con trai của tôi quay về không? Có thể đổi lấy quyền làm mẹ của tôi không!? Tôi đưa anh trăm triệu, anh trả lại con trai cho tôi, anh đồng ý không?! Anh đồng ý không?!”
Một phen bộc bạch, như lưỡi dao sắc bén, xé toạc những điều cô luôn muốn giấu kín, máu tươi đầm đìa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc