Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1149

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mỗi khi giao thừa, tâm tình cha tựa hồ tệ hơn, mỗi khi đêm giao thừa, luôn luôn say khướt trở về nhà, sau đó kéo anh ta từ trên giường xuống, sau đó dùng dây lưng hoặc dùng mắc áo, đánh anh ta đầy vết thương.
“Đồ đê tiện! Đồ đê tiện!”
“Mẹ mày đê tiện, mày là con trai bà ta cũng đê tiện như vậy! Mẹ mày là tai họa, mày cũng là tai họa có phải không?”
“Nhìn tao như vậy, mày rất đắc ý có phải không? Cực kỳ vui vẻ có phải không? Đánh ૮ɦếƭ mày! Đánh ૮ɦếƭ thằng nhóc khốn nạn này!”
Tiếng cha gầm thét vẫn luôn vang vọng trong lỗ tai anh ta.
Khuôn mặt hung dữ và vặn vẹo, tựa hồ như đang ở trước mặt anh ta.
Hoa Cẩm lấy lại tinh thần từ trong hồi ức, nâng mắt, đã lâu rồi độ ấm mới vây quanh anh ta, anh ta đột nhiên cười lên, giơ cổ tay lên, “Cảm ơn chiêu đãi, tôi kính mọi người một ly!”
Đêm nay anh ta hoàn toàn không còn kiêu ngạo và hoành hành ngang ngược như ở trong đoàn làm phim, giống như một đứa bé khiêm tốn lễ phép, dịu dàng khó có thể tin.
Vân Thi Thi âm thầm oán thầm, đây chắc là bộ dạng ban đầu của anh ta, không mang theo chút ngụy trang nào, khờ dại thuần túy.
Sau khi cơm tất niên kết thúc.
Cung Kiệt uống chút R*ợ*u mạnh, nhưng mà chỉ hơi say.
Sự thực chứng minh, tửu lượng của Mộ Nhã Triết tốt hơn, nhưng mà khiến người ta mở rộng tầm mắt, là tửu lượng của Hoa Cẩm.
Anh ta uống không ít, cũng ở đây lôi kéo Cung Kiệt, cản giúp Cung Kiệt không ít R*ợ*u, một cân R*ợ*u trắng, uống hết một chút phản ứng cũng không có.
Trong lòng Vân Thi Thi bị dọa sợ một phen.
Người này, tửu lượng tốt như vậy sao?
Mộ Nhã Triết cũng uống hơn một cân, nhưng mà vẫn không có phản ứng gì, giống như uống một cân nước lọc vậy.
Ăn xong cơm tất niên, người một nhà chậm rãi đi ra bờ sông bắn pháo hoa.
Vân Nghiệp Trình nói là muốn ở nhà chăm sóc Vân Nghiệp Hậu.
Bên ngoài thời tiết rất lạnh.
Ban ngày còn có chút ánh mặt trời, chỉ là đến buổi tối, gió lạnh càng sâu, đôi chân của Vân Nghiệp Hậu, mỗi khi nhiệt độ lạnh xuống thì chịu không nổi, thường xuyên cảm thấy đau đớn.
Bởi vậy, Vân Nghiệp Trình không có cách nào khác ra ngoài bắn pháo hoa, Vân Nghiệp Trình ở lại cùng ông.
Vân Thi Thi cũng không ép buộc, vì thế chở một xe người, đi đến bờ sông.
Lúc sáu người đi đến bờ sông, đã là 11 giờ rưỡi rồi.
Đã có không ít người đi đến bờ sông, có nhiều người chuẩn bị bắn pháo hoa, có người thì chạy đến đây xem pháo hoa.
Mỗi đêm giao thừa, mọi người sẽ tụ tập ở bờ sông, bởi vì thành thị hạn chế châm ngòi đốt pháo hoa, nhưng mà bờ sông lại quản chế lơi lỏng, bởi vậy không có nguy hiểm gì, cơ bản là mặc kệ.
Vân Thi Thi mua rất nhiều pháo hoa, có pháo hoa cỡ lớn, Mộ Nhã Triết và Cung Kiệt đem pháo hoa bố trí xong, đợi đếm ngược năm mới qua đi, mười hai giờ đúng rạng sáng sẽ châm ngòi.
Chỉ là trước đó, cần thêm chút nhiệt mà thôi!
Cũng có rất nhiều pháo hoa nhỏ, dùng để chơi đùa trước.
Tiểu Dịch Thần chưa bao giờ bắn pháo hoa năm mới, bởi vậy kích động, đuổi theo phía sau Vân Thi Thi la hét muốn bắn pháo hoa.
Vân Thi Thi cho cậu một pháo hoa nhỏ, Tiểu Dịch Thần cầm lấy trong tay, nhưng mà đầu mờ mịt, không biết nên làm thế nào.
Hữu Hữu thì thầm một tiếng, “Ngu ngốc, anh chưa bắn pháo hoa bao giờ sao?”
“Không có nha.”
Tiểu Dịch Thần ấm ức nói, “Đây là lần đầu tiên của anh mà!”
Vân Thi Thi cười ha ha, lập tức đi qua, dừng lại bên cạnh cậu, dịu dàng dạy cậu làm, “Cầm phía cuối, đúng rồi, nắm như vậy, chỉ cần cầm một đầu đối chính mình là được!”
“A…”
“Nhìn thấy ngòi nổ chưa? Đốt nó…”
Vân Thi Thi vừa nói, vừa cẩn thận đốt que diêm, nhắm ngay kíp nổ mà đốt, rất nhanh lửa văng khắp nơi.
Tiểu Dịch Thần kích động cầm chặt phía cuối pháo hoa, giống như lâm trận đánh giặc vậy, khẩn trương không dám cử động.
Rất nhanh, pháo hoa bốc cháy, đủ mọi màu sắc, ánh sáng lung linh bắn ra ngoài, lập tức chiếu sáng gương mặt phấn nộn của cậu.
“Oa! Rất đẹp nha!”
Tiểu Dịch Thần vừa kinh ngạc vừa kích động kêu to lên.
Rất nhanh, Vân Thi Thi cũng cũng đốt cho Hữu Hữu một pháo hoa khác, nhưng mà Hữu Hữu không có khẩn trương giống như Tiểu Dịch Thần lần đầu tiên đốt pháo hoa, ung dung cầm pháo hoa, nhẹ nhàng mà múa may giữa không trung.
Khói lửa đủ màu sắc được múa trong đêm tạo ra thành từng vệt sáng, xinh đẹp bức người.
Tiểu Dịch Thần thấy pháo hoa có thể chơi đùa như vậy, cũng học theo bộ dạng Hữu Hữu, cùng múa theo, hai đứa bé cùng nhau vui đùa.
Hoa Cẩm vốn đứng ở một bên, nhìn đến xuất thần.
Vân Thi Thi đột nhiên đưa cho anh một cái pháo hoa, mỉm cười nói, “Hoa Cẩm, chơi cùng nhé?”
“Được!”
Hoa Cẩm nhận lấy pháo hoa, Vân Thi Thi đốt cho anh ta, khói sáng đủ màu lập tức chiếu sáng gương mặt anh ta.
Hoa Cẩm cầm pháo hoa, đến gần bờ sông, nhẹ nhàng múa may.
Cung Kiệt và Mộ Nhã Triết cũng cầm một cái pháo hoa khác, đốt lên.
“Ha ha ha!”
Pháo hoa Tiểu Dịch Thần cầm trong tay đốt hết rất nhanh, xoay người vừa thấy pháo hoa trên tay Cung Kiệt, không ngừng hâm mộ, “Oa oa oa! Pháo hoa của cậu đẹp thật đấy! Cháu cũng muốn đốt pháo hoa như vậy!”
Cung Kiệt đi qua, dùng một tay bế Tiểu Dịch Thần lên, đưa pháo hoa trong tay cho cậu, “Được! Lấy đi, cho cháu chơi đó!”
“Cảm ơn cậu!”
Tiểu Dịch Thần vui vẻ mặt mày hớn hở, cầm pháo hoa múa giữa không trung.
Hữu Hữu cũng đốt xong, Vân Thi Thi đưa pháo hoa trong tay mình cho cậu chơi.
Hoa Cẩm đứng ở một bên, nhìn Vân Thi Thi ôm Hữu Hữu, vừa cười vừa đốt pháo hoa, *** giống như mở ra một vết rách, cực kỳ nóng.
Chỉ trong nháy mắt, giờ phút này, Hoa Cẩm đột nhiên cảm thấy, trong thế giới của Vân Thi Thi, bất luận là cô, hay là xung quanh cô, đều tản ra ánh sáng vô cùng chói mắt.
Anh ta nóng vội, còn khát vọng, muốn đi vào thế giới của cô.
Thậm chí chính anh ta cũng không có nhận thấy được, nhất cử nhất động của Vân Thi Thi, giống như gió lốc, uy lực mười phần, lập tức nhiễu loạn tâm tình của anh ta.
Tâm tình giờ phút này của anh ta, giống như thiếu niên ngây ngô mới nếm thử hương vị tình yêu, cảm xúc tăng vọt, giống như sắp vỡ đê rồi.
Hoa Cẩm có chút si ngốc nhìn bóng lưng Vân Thi Thi, không ngờ lại lệ rơi đầy mặt.
Vân Thi Thi ngẫu nhiên ngoái đầu lại nhìn, vừa định kêu Hoa Cẩm gia nhập, đã thấy anh ta yên lặng đứng sau lưng, khói lửa làm nổi bật gương mặt mơ hồ của anh ta có nước mắt, nhìn thấy mà ghê người.
Cô kinh ngạc một phen, thả Hữu Hữu xuống, đi đến trước mặt anh ta, đã thấy Hoa Cẩm ngơ ngẩn ngóng nhìn cô, mắt thật to, ẩn ẩn ẩm ướt.
“Hoa Cẩm… Anh, anh làm sao vậy…”
Vân Thi Thi vươn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt cho anh ta, chân tay luống cuống nói, “Anh… Anh làm sao vậy? Sao lại khóc…”
Khóc sao?
Hả?
Anh ta khóc sao?
Hoa Cẩm có chút thất thần xoa khóe mắt, lại chạm đến lạnh lẽo, trái tim đột nhiên như bị đâm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc