Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1139

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

“Thích thích.”
Tiểu Dịch Thần gật đầu liên tục, sợ Cung Kiệt hối hận, khẩn trương ôm quà vào trong ***, cười hì hì, khác với sự lạnh lùng và lạnh nhạt lúc trước, ôm cổ Cung Kiệt, vô cùng thân mật cọ xát khuôn mặt tuấn tú của anh, “Cảm ơn quà năm mới của cậu, cháu cực kỳ thích!”
“Cháu thích là được rồi!”
“Nhưng mà cậu không được hối hận nha…! Nếu quà đã tặng rồi, không thể lấy trở về đâu nha!” Tiểu Dịch Thần cảnh giác nói.
Khóe môi Cung Kiệt giật giật một phen, nhịn không được véo khuôn mặt của thằng nhóc đó, bất mãn nói, “Cậu là người keo kiệt như vậy sao?”
“Giống…”
Cung Kiệt im lặng, “…”
Anh đột nhiên đưa tay ra ςướק lấy, “Vậy mà nói cậu keo kiệt, cháu trả quà lại cho cậu.”
“Không!”
Tiểu Dịch Thần vội vàng bảo vệ, nhảy từ trên người anh xuống, chạy đến chỗ Mộ Nhã Triết, bò lên trên người Mộ Nhã Triết, ôm Mộ Nhã Triết tố cáo, “Cha à, cha phải bảo vệ con! Đừng để cậu ςướק lấy quà của con!”
Đầu lông mày của Cung Kiệt căng mạnh lên, nghiến răng nghiến lợi.
Thằng nhóc này!
Tuyệt không biết cảm kích!
Cậu có biết hay không, du thuyền này cực kỳ đắt tiền, đem du thuyền đưa cho thằng nhóc này, đã không thể nghi ngờ là cắt một miếng thịt của anh đưa cho cậu, vậy mà một câu lời hay cũng không có, lại còn chạy đến chỗ cha mình tố cáo!
Anh muốn nghe một câu ‘Cậu thật hào phóng’ cơ!
Kết quả, nói anh là quỷ hẹp hòi?
Anh có thể không tức giận được sao.
Mộ Nhã Triết nâng trán, dở khóc dở cười, “Tiểu Dịch Thần, cậu con có tiền, không cần du thuyền này. Con không cần phải đề phòng cậu như phòng ςướק vậy đâu?”
Cung Kiệt im lặng rồi.
ςướק sao?
Anh rể này của anh không đáng yêu, sao có thể nói lời khó nghe như vậy.
Cái gì mà đề phòng ςướק chứ?
Hữu Hữu nghe thấy tiếng động lớn ở trong phòng khách, ló đầu từ trong phòng bếp ra, thấy Cung Kiệt ngồi bên cạnh bàn, kinh ngạc vui mừng nói, “Cung… Cậu, cậu tới rồi à?”
Tiểu Dịch Thần nhìn thấy Hữu Hữu, lập tức giơ chìa khóa du thuyền trong tay lên, khoe trắng trợn, “Hữu Hữu, em xem, cậu tặng quà cho anh, là một chiếc du thuyền xa hoa đó…!”
Du thuyền tư nhân xa hoa…
Vân Nghiệp Trình và Vân Nghiệp Hậu ở bên cạnh đều lấy làm kinh hãi, mà Tương Ngọc và Vân Cầm lệ lại càng giật mình hơn.
Bọn họ đều tò mò quà Cung Kiệt tặng cho đứa bé là gì, nhìn Mộ Dịch Thần H**g phấn hoa tay múa chân nói, kết quả nói là một chiếc du thuyền xa hoa, ngoại trừ Mộ Nhã Triết, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
“Du thuyền sao?”
Vân Cầm Lệ có chút khó có thể tin, trong lòng yên lặng hoài nghi, sao có thể thật sự đưa một du thuyền, chắc là mô hình mô phỏng đi!
Mộ Dịch Thần là đứa bé nhỏ như vậy, nếu thật sự tặng một du thuyền xa hoa, quà cũng quá lớn rồi.
Người này phải có bao nhiêu tiền, mới có thể tùy tiện ra tay hào phóng như vậy!
Mà Vân Nghiệp Trình lại cảm thấy, quà Cung Kiệt tặng quá quý giá rồi!
Không nói đến chuyện du thuyền này là mô hình hay là thật, riêng trên chìa khóa có khảm kim cương, giá trị cũng quá xa xỉ rồi!
Một món quà lớn như vậy, đưa cho một đứa bé, có phải quá quý giá rồi không.
Hữu Hữu vừa nghe, giật mình một cái, ngầm oán thầm, Cung Kiệt quá hào phóng rồi, đưa cho Tiểu Dịch Thần một cái du thuyền, cậu lập tức đi đến trước mặt Cung Kiệt, mở tay ra, cười tít mắt hỏi, “Cậu, cậu chuẩn bị quà năm mới cho cháu chưa?”
Phương thức đúng lý hợp tình đòi quà, hai đứa bé thật sự không có khác biệt.
Cung Kiệt lườm Hữu Hữu một cái, đã thấy thằng nhóc này cũng đang nhìn mình, ánh mắt cứ như thể đang nhìn một phú ông.
Cung Kiệt không khỏi có cảm giác bị tổn thương.
Anh ôm ***, đau lòng nói: "Cậu chuẩn bị quà tặng cho hai đứa, lại còn bị nói là quỷ hẹp hòi, Hữu Hữu, cháu mau tới an ủi trái tim bị tổn thương của cậu..."
Hữu Hữu nghe xong thì lập tức đi đến, thân mật leo lên người anh, ngồi trên đầu gối của anh, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vỗ về *** anh, nghiêm trang nói: "Ngoan, đừng giận, đừng giận mà! Cậu đừng có chấp nhặt với thằng nhóc kia! Anh ấy không từng trải việc đời, cháu thì khác, cháu từng trải việc đời, cháu biết cậu có nhiều tiền, cháu sẽ không nói cậu là quỷ hẹp hòi!"
Được Hữu Hữu dỗ dành nhưng Cung Kiệt chẳng hề cảm giác được an ủi, ngược lại càng muốn hộc máu.
Hai đứa cháu này chẳng đáng yêu chút nào!
Cung Kiệt cứng giọng nói: "Cậu không chuẩn bị quà cho cháu."
"Sao lại thế?"
Hữu Hữu tủi thân cắn cắn khóe miệng, chỉ vào Tiểu Dịch Thần: "Cậu tặng cho anh ấy cả cái du thuyền, vậy mà lại chẳng chuẩn bị quà cho cháu."
Cung Kiệt đưa tay lên chống cằm, thấp giọng nói: "Đồ ranh con, tài sản của cháu thua kém gì cậu đâu, lại còn đòi hút mấy giọt máu của cậu sao?"
Hữu Hữu cười như tên trộm: "Bởi vì cậu là cậu của cháu mà! Nếu không, hay là cậu gọi cháu một tiếng ông nội, cháu sẽ tặng cậu cả một cái du thuyền."
Cung Kiệt: "...."
Hữu Hữu lại nói tiếp: "Cậu phải biết rằng, không phải ai chạy tới tìm cháu, ỷ vào một chút quan hệ huyết thống thì cháu đều cung kính vâng dạ đâu! Cậu đừng có được tiện nghi mà còn đòi khoe mẽ! Nếu hôm nay cậu không tặng cho cháu một món quà thật tốt thì, he he... Đây chính là địa bàn của cháu, cậu cẩn thận đấy!"
Được tiện nghi còn đòi khoe mẽ?
Cung Kiệt giận đến suýt nghẹn: "Cậu gọi cháu một tiếng ông nội, cháu sang tên ngôi nhà cổ kia cho cậu, được chứ?"
"Được, có bản lĩnh thì cậu gọi đi!"
Cung Kiệt lập tức gọi: "Ông nội!"
Hữu Hữu: "...."
Cậu nhóc xanh mặt, tức giận nói: "Thật là không biết xấu hổ!"
Cung Kiệt nghịch ngợm thè lưỡi ra, vô cùng yêu chiều xoa đầu cậu nhóc, mỉm cười: "Được rồi, không đùa cháu nữa! Cậu cũng chuẩn bị quà mừng năm mới cho Hữu Hữu đây!"
"Quà gì cơ?"
Cung Kiệt nói nhỏ bên tai cậu nhóc: "Không phải cháu vẫn mong được cậu đưa đến đảo Victoria sao? Lần này coi như quà tặng, cậu đưa cháu đến đó."
Mắt Hữu Hữu mở lớn, vô cùng kinh ngạc: "Thật sao?"
Cung Kiệt "ừm" một tiếng: "Có phải là rất cảm động không?"
"Cậu thật hào phóng! Cháu yêu cậu ૮ɦếƭ mất!" Hữu Hữu ôm lấy bờ vai của anh, kích động hô lên, mặt mày hớn hở.
Cung Kiệt kiêu ngạo nói: "Vậy còn không mau bày tỏ lòng cảm ơn đi?"
Hữu Hữu không chút do dự, đưa tay nâng cằm của Cung Kiệt lên, cái miệng nhỏ xinh đẹp chậm rãi tiến lại gần khuôn mặt tuấn tú của anh, rất tự nhiên hôn nhẹ lên bờ môi mỏng của anh, còn nói: "Cảm ơn cậu!"
Đây là cách cậu nhóc bày tỏ sự thân mật với Vân Thi Thi, lâu ngày đã trở thành thói quen.
Nhưng Cung Kiệt lại bị nụ hôn này làm cho kinh ngạc, hai mắt mở lớn lên, lòng bàn tay đặt lên cánh môi, có chút ngoài ý muốn.
"Hữu Hữu, cháu mượn cớ để bất nhã với cậu..." Cung Kiệt lên án.
Hữu Hữu trừng mắt: "Không phải cậu muốn cháu cảm ơn sao?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc