Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1137

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

“Chuyện này…”
Tương Ngọc xấu hổ chỉ muốn khóc.
Tiểu Dịch Thần đột nhiên lạnh lùng nói, “Hữu Hữu, thôi đi! Vừa nhìn bà trẻ liền biết không có chuẩn bị tốt, bà trẻ rất nghèo, hai trăm cũng không lấy ra được!”
Sắc mặt Tương Ngọc lập tức đỏ bừng lên, giống như sắp nhỏ ra máu.
Đôi mi thanh tú của Hữu Hữu nhíu lại, cực kỳ bất mãn nói, “Bà trẻ không để tâm đến chúng ta, lì xì cũng không có chuẩn bị, thương tâm muốn ૮ɦếƭ!”
Vân Nghiệp Trình và Vân Nghiệp Hậu nhìn nhau, vừa muốn khóc, vừa muốn cười, mà Vân Nghiệp Hậu, vừa dở khóc dở cười vừa cảm thấy vô cùng xấu hổ, người vợ này, đúng là làm ông mất mặt rất nhiều!
Ông nhìn không được, cảm thấy Tương Ngọc rất mất thể diện, còn để cho hai đứa bé chê cười, lập tức nói, “Hữu Hữu, Tiểu Dịch Thần, ông trẻ chuẩn bị cho hai đứa tiền lì xì rồi! Đến đây!”
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần nắm tay đi đến trước mặt Vân Nghiệp Hậu, lại thấy ông ngồi ở trên xe lăn, lấy hai bao lì xì từ trong túi vải, đây là Vân Nghiệp Hậu vụng trộm bỏ vào.
Từ khi đến thủ đô, tuy thân thể của ông tàn tật, nhưng ở quê nhà vẫn định kỳ trợ cấp ông, gửi vào tài khoản, hơn nữa ông không chịu ngồi yên, lúc Vân Nghiệp Trình đi làm, ông ở nhà làm thủ công, hoặc làm một số công việc đơn giản, cũng kiếm được chút ít tiền, hai bao lì xì, nhìn không hề dày, nhưng cũng là tâm ý của ông.
Năm mới mà, tiền lì xì phải có, dù ít hay nhiều, đều là việc đáng ăn mừng.
Vân Nghiệp Trình thấy, lập tức ngăn cản, “Nghiệp Hậu, thôi đi! Tiền trên người em không nhiều lắm, để lại mua chút đồ cho mình ăn! Hai đứa nhỏ biết tâm ý của em là được!”
“Ai nha! Anh, năm mới mà, hai bao lì xì cho đứa bé, ít hay nhiều đều là vui vẻ, cũng không có bao nhiêu tiền.”
Vân Nghiệp Hậu nói xong, cố ý kéo Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần qua, nhét vào trong tay mỗi người một cái, cười ha ha.
Hữu Hữu nhìn thoáng qua Ng'n t thô ráp của Vân Nghiệp Hậu, có mấy Ng'n t vẫn còn dính băng kéo cá nhân, nghĩ cũng không cần nghĩ, những số tiền này rốt cuộc có như thế nào!
Tiểu Dịch Thần có chút xấu hổ cầm lấy, Hữu Hữu híp mắt lại cười nói, “Vậy thì cảm ơn ông trẻ ạ! Chúc ông trẻ thân thể khỏe mạnh, năm mới vui vẻ!”
Nói xong, thuận theo tự nhiên cho vào trong túi quần.
Tiểu Dịch Thần thấy Hữu Hữu nhận, cũng nhận theo, cười nói chúc mừng năm mới.
Vân Nghiệp Hậu cho trước, Vân Nghiệp Trình tất nhiên cũng cho hai đứa bé mỗi người một cái hồng bao lớn.
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần tranh nhau chúc phúc năm mới, nhận lấy lì xì.
Tiểu Dịch Thần đáng yêu nhất, lại còn mở bao lì xì của Vân Nghiệp Trình ra, vụng trộm nhìn chăm chú.
Hữu Hữu đi tới gần nhìn lén, Tiểu Dịch Thần lập tức che lại, cảnh giác nói, “Em làm gì thế?”
“Nhìn xem thôi mà! Lại không ςướק của anh, quỷ hẹp hòi!”
Tiểu Dịch Thần cười như tên trộm, lập tức đưa tay muốn lấy lì xì của cậu, “Em cho anh xem trước!”
“Không cho!”
Hai đứa bé ầm ĩ lên.
Vân Nghiệp Trình và Vân Nghiệp Hậu cười ha ha, lập tức nói ra cùng lúc, “Hai đứa bé ngu ngốc này, cho hai đứa lì xì như nhau mà!”
Không khí dần dần ấm áp hơn.
Trận xấu hổ này, cuối cùng mới hóa giải.
Chỉ ‘Ra oai phủ đầu’ như vậy, Tương Ngọc cũng coi như thu liễm, ngồi ở trước bàn, kiên trì làm bộ như không có việc gì cắn hạt dưa, cuối cùng cũng biết an phận một chút!
Hữu Hữu không chịu ngồi yên một lát, đi vào trong phòng bếp, cùng Vân Thi Thi chuẩn bị cơm đoàn viên.
Chuông cửa đột nhiên vang lên.
Vân Nghiệp Trình lập tức đứng dậy, muốn đi mở cửa, Mộ Nhã Triết đột nhiên đè vai ông lại, “Cha, cha ngồi đi, để con đi mở cửa.”
“A, được!”
Vân Nghiệp Trình thụ sủng nhược kinh cười cười, ngoan ngoãn nghe lời anh nói, ngồi xuống.
Mộ Nhã Triết đi đến cổng vòm, mở cửa, chỉ thấy người xuất hiện ngoài cửa, đúng là Cung Kiệt.
“Anh rể?”
Cung Kiệt thấy anh mở cửa, cũng có chút bất ngờ, nhíu mày, nhưng mà cực kỳ tự nhiên gọi như vậy.
Mộ Nhã Triết “Ừm” một tiếng.
Hôm nay ngoài dự liệu của mọi người, Cung Kiệt không mặc áo gió trắng đen có dấu hiệu đó, chỉ thấy anh mặc áo sơ mi đỏ bên trong, bên ngoài là áo khoác màu đen, áo khoác rất dài, qua đầu gối, chiếc quần dài thẳng tắp màu đen phối với đôi giày màu đen, cả người có vẻ hăng hái, thon dài, khí thế bức người.
Cũng không biết có phải thuận theo ngày vui hay không, chỉ là anh mặc áo sơ mi màu đỏ, làm nổi bật lên làn da trắng nõn và khuôn mặt thâm thúy, hơn nữa còn có vẻ tà mị lạnh lùng.
Rất ít người đàn ông có thể mặc được áo sơ mi màu đỏ.
Hai tay anh để vào trong túi áo khoác, đi vào trong, liếc mắt nhìn xung quanh phòng khách, đã thấy có vài người ngồi, cho dù không quen tất cả, nhưng vẫn nhếch môi lên, “Chúc mừng năm mới!”
“Đây là em trai Thi Thi sao?”
Vân Nghiệp Trình cười nói.
Trong lễ đính hôn, ông gặp người đàn ông trẻ tuổi này, bởi vì khuôn mặt giống Vân Thi Thi, cho nên trí nhớ khắc sâu.
Cung Kiệt nhìn thấy ông, chào theo tiêu chuẩn người Anh, mỉm cười nói, “Dạ! Chào chú!”
“Xin chào! Đến đây ngồi!”
Vân Nghiệp Trình nói, “Bữa cơm đoàn viên còn chưa làm xong! Ăn hạt dưa với đậu phộng trước!”
Tiểu Dịch Thần nhìn thấy Cung Kiệt, lập tức giống như con chim nhỏ vui vẻ chào đón, vây quanh anh vừa nhảy vừa ríu rít, “Cậu, chúc mừng năm mới, chúc cậu phát tài!”
Ý ở ngoài lời, mau cho cháu lì xì!
Cung Kiệt ngẩn ra một phen, sau đó vỗ gáy, lập tức áy náy cúi đầu, ngữ khí mang theo chút sám hối, “Bảo bối nhỏ, cậu quên chuẩn bị tiền mừng tuổi, làm sao bây giờ?”
“Bùm” - -
Giống như trời đất rung chuyển, Tiểu Dịch Thần bị đả kích sắc mặt suy sụp.
Cậu ấm ức chu mỏ, có vẻ cực kỳ mất hứng.
Hôm nay cậu chờ mong nhất là tiền lì xì của Cung Kiệt.
Tối hôm qua nằm trong chăn, Hữu Hữu vụng trộm nói cho cậu, Cung Kiệt rất nhiều tiền, có thể nói là cực kỳ giàu, giá trị con người hàng tỉ, năm trước khi sang năm mới, Cung Kiệt cho Hữu Hữu một cái lì xì, phương thức phát lì xì rất ***, người này vậy mà trực tiếp chuyển cho Hữu Hữu một ngàn vạn Đô – la.
Lúc ấy Hữu Hữu bị dọa nhảy dựng lên.
Một ngàn vạn, còn là đô la đó!
Chuyện này quả thực như trúng số độc đắc vậy.
Tiểu Dịch Thần nghe xong mở to hai mắt nhìn!
Trời ạ!
Cậu chưa bao giờ thấy nhiều tiền lì xì như vậy!
Tiền lì xì năm mới cậu nhận được nhiều nhất là Mộ Nhã Triết cho, mấy trăm vạn, đã là con số lớn rồi!
Bởi vậy, Tiểu Dịch Thần một lòng chờ mong Cung Kiệt lì xì, vì thế, cậu ngay cả tài khoản ngân hàng cũng đã chuẩn bị xong, kết quả Cung Kiệt nói cho cậu, không có chuẩn bị tiền mừng tuổi cho cậu.
Sắc mặt Mộ Dịch Thần lập tức u ám.
“Cậu thật nhỏ mọn!”
Thằng nhóc đó bĩu môi châm chọc một câu, lạnh lùng xoay người đi, không để ý đến anh nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc