Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1135

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vì thế, ông nói một câu như vậy, “Giao thừa, tôi muốn ăn cùng cả nhà anh trai, không cần tụ lại cùng một chỗ ăn cơm!”
Tương Ngọc nghe xong, lập tức không vừa ý, “Làm sao vậy? Chê chúng tôi vứt bỏ ông sao, ném ông đi phải không? Anh trai ông giàu có, sinh ra một đứa con gái hăng hái tranh giành lại còn có con rể nhiều tiền như vậy, cho nên, không tiếp nhận mấy người thân như chúng tôi có phải không? Làm sao vậy? Là người một nhà, chúng tôi lại không ham cái gì, giao thừa cùng ăn một bữa cơm cũng không được sao?”
Thực tế thì sao?
Hai tháng này, tiền Tương Ngọc mang từ quê lên, đã sớm dùng hết rồi.
Trước khi lên thủ đô, Tương Ngọc và hai chị em Vân Thanh Miêu đối với cuộc sống ở thủ đô, còn ôm ấp hi vọng và chờ mong, chỉ khi nào thuê nhà cửa ở thủ đô, bắt đầu sinh hoạt, áp lực giống như núi đè xuống, ép bà ta không thở nổi!
Tiền thuê nhà cao, chi tiêu hàng ngày, thêm phí sinh hoạt và giá cả ở thủ đô, có thể duy trì chi tiêu căn bản, đều gian nan vô cùng.
Vân Cầm Lệ và Vân Thanh Miêu cũng giữ khuôn phép tìm việc làm, làm công, nhưng bọn họ vừa đến thủ đô, toàn bộ đều chưa quen thuộc, đừng nói là kiếm tiền, mỗi người một tháng hơn ba ngàn, cộng lại hơn sáu ngàn, ngoại trừ phí ăn uống và đi lại, còn thỉnh thoảng đi dạo trung tâm thương mại, tiền bạc lập tức hết sạch!
Tương Ngọc trái lại da mặt dày, mở miệng nói với Vân Nghiệp Trình mấy lần, nói là không có tiền, mượn ít tiền, Vân Nghiệp Trình hiểu rõ, tiền này một khi cho mượn, giống như bát nước đổ đi!
Nhưng ông lo lắng, nếu ông không cho mượn tiền, ba mẹ con này sẽ đi tìm Vân Thi Thi, tất nhiên sẽ quấy nhiễu không ít.
Vì thế ông vụng trộm cho mượn tiền sau lưng Vân Nghiệp Hậu, nhưng một khi Tương Ngọc nếm chút ngon ngọt, tham lam vừa lên, có thể thu không được.
Đêm 30 này, Tương Ngọc bề ngoài đàng hoàng bảo là muốn tụ họp, cùng ăn bữa cơm đoàn viên, nhưng thực ra thì sao, lúc ăn cơm, nói bóng nói gió một phen, hoặc là mặt dày mày dạn hỏi Vân Thi Thi vay tiền, Vân Nghiệp Trình trực tiếp hỏi, “Không phải các người lại hết tiền rồi chứ?”
Tương Ngọc vừa nghe lời này, thẹn quá thành giận, “Sao thế? Anh, anh đây là biến ba mẹ con chúng em thành ăn mày không tống cổ đi được à? Mở miệng ngậm miệng đều là tiền, chúng em đến xin cơm anh không bằng ấy? Là người một nhà, cùng nhau trải qua năm mới không được sao? Anh chán ghét chúng em như vậy, một bữa cơm đoàn viên cũng keo kiệt cho chúng em sao?”
Lời nói hùng hổ dọa người, trái lại làm cho Vân Nghiệp Hậu khó xử.
Vân Nghiệp Hậu không thể nhịn được nữa, nổi giận nói, “Chẳng lẽ mấy người không phải mở miệng ngậm miệng là vay tiền sao? Bà nghĩ tôi thực sự không biết bà vay tiền Nghiệp Trình sau lưng tôi sao? Những số tiền này cộng lại cũng vài vạn, các người có trả sao?”
Tương Ngọc ở thủ đô mấy tháng, trái lại luyện thành da mặt dày không ít, cười hì hì nói, “Chuyện này đều là do tôi thiếu thốn! Hơn nữa, đều là người nhà cả, có cần thiết phải rõ ràng như vậy không?”
Vân Nghiệp Hậu không cho là đúng, lạnh lùng thốt lên, “Tục ngữ nói, anh em ruột thịt cũng phải tính toán rõ ràng! Nghiệp Trình chăm sóc tôi đã tốn không ít tinh lực rồi! Lại còn lấy tiền ra nuôi nhóm người hết ăn lại nằm, bà xem anh ấy làm bằng sắt thật sao?”
Tương Ngọc nhất thời mặt đỏ tai hồng, đúng lý hợp tình hỏi lại, “Không phải anh ấy có con rể nhiều tiền sao?”
Một câu, nói bóng nói gió lòng tham rõ rành rành!
Vân Nghiệp Hậu tức giận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thiếu chút nữa tức đến khóc, suýt chút nữa thốt ra một câu, “Đều cút về với ông bà cho tôi? Không có chuyện gì làm, chạy đến thủ đô ăn xong chờ ૮ɦếƭ làm gì?”
Vân Nghiệp Trình lập tức ngăn cản, nói, qua năm mới, đừng ầm ĩ làm tổn thương hòa khí, dù sao cũng là người một nhà.
Vì thế Vân Nghiệp Trình kéo Vân Thi Thi qua một bên, nói, “Thi Thi, cha có yêu cầu quá đáng, con xem, hôm nay là giao thừa, thím của con, ba người đó giữa trưa cũng mời chúng ta ăn cơm đoàn viên! Cha cũng không muốn làm khó dễ con cái gì, bọn họ muốn người một nhà ăn một bữa cơm đoàn viên! Quan trọng là cha không muốn để cho chú con khó xử, cho nên mời ăn trưa cùng, xem như ngăn chặn miệng mấy người đó, miễn cho họ nói thầm sau lưng con, nói chuyện linh tinh! Đợi ăn cơm trưa xong, cha gọi xe cho bọn họ về!”
Vân Thi Thi vui vẻ đồng ý.
Cơm trưa mà thôi, vốn xem trọng cả nhà đoàn viên, mời cơm đoàn viên, cũng không phải là chuyện hà khắc gì.
Nhưng mà lúc mẹ con Tương Ngọc đến, cảm giác năm mới lập tức bị hòa tan đi rất nhiều.
Dựa theo đạo lý mà nói, người thân đến cửa, không thể tay không mà đến, một thùng sữa, một túi bánh quy, cho dù món đồ chơi cho bọn nhỏ, cũng nên biểu đạt tâm ý.
Mặc dù Vân Thi Thi không cần chút quà của bọn họ, nhưng hành động đó, cũng có thể nhìn ra được một chút tâm ý.
Nhưng Tương Ngọc đến cửa, không những tay không, mới vừa bước vào cửa, không đổi giày, trực tiếp đi lung tung trong phòng!
“Oa! Thi Thi, biệt thự cháu ở thật rộng! Rất tốt nha! Vừa vào cửa liền thấy được, đây là nơi người giàu ở?”
Mẹ con Tương Ngọc gọi xe đến đây, tiền taxi còn chưa lấy ra, vẫn là Vân Nghiệp Trình nhận được điện thoại vội vàng đến trả tiền.
Vừa mới tiến vào cửa khu biệt thư, Tương Ngọc đã bị hàng loạt biệt thự tao nhã quý phái làm cho chấn kinh rồi!
Thực ra bọn họ biết giá trị con người của Mộ Nhã Triết xa xỉ, điều kiện ưu việt, khi tận mắt chứng kiến khu biệt thự như vậy, tham lam trong mắt vô cùng nóng, căn bản khó mà che dấu!
Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ bước vào cửa, trái lại hiểu được cấp bậc lễ nghĩa cơ bản, ân cần thăm hỏi vài tiếng, nói một tiếng chúc mừng năm mới, thay giày, liền bị trang trí xa hoa trước mắt hấp dẫn.
“Chị Thi Thi, chúng em tham quan biệt thự của chị được không?” Vân Cầm Lệ kích động hỏi.
Không đợi Vân Thi Thi gật đầu đồng ý, Vân Thanh Miệu cầm lấy tay Vân Cầm Lệ, nhanh chóng chạy đến mỗi căn phòng ‘Chiêm ngưỡng’!
Bọn họ sống ở nông thôn từ nhỏ, sống quen nhà cửa bằng gạch đất, đến thủ đô, ở phòng cho thuê mấy chục, biệt thự xa hoa như vậy, đến bây giờ chỉ thấy trong TV!
Bởi vậy một khi tận mắt nhìn thấy, rung động và hướng tới khó mà nói nên lời!
May mà Vân Thi Thi có dự kiến từ trước, đem phòng ngủ chính và phòng ngủ của hai đứa bé khóa kĩ lại.
Vân Cầm Lệ thấy cửa phòng mở không ra, ánh mắt rất nhanh bị phòng quần áo hấp dẫn, lôi kéo Vân Thanh Miêu ầm ĩ đẩy cửa đi vào, nhìn căn phòng bày biện xa hoa, phòng để quần áo dùng gỗ sồi thượng hạng tạo thành, đẩy cửa ra, có thể trông thấy từng bộ quần áo xinh đẹp giống như hào quang lóe sáng, cùng với giày cao gót chất đống không chịu thua kém, Vân Thanh Miêu ghen tị ánh mắt đều sắp đỏ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc