Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1133

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Có lẽ là do đón năm mới cùng người nhà nên mới có cảm giác ấm áp hạnh phúc như vậy đi.
Chỉ có ở cùng một chỗ với người nhà mới đúng là trải qua năm mới một cách chân chính!
Mộ Nhã Triết bất chợt hiểu ra, vì sao vừa đến cuối năm, nhân viên trong công ty lại tất bật muốn về nhà, tập đoàn tài chính Đế Thăng có một quy tắc đó là chỉ cầm làm xong việc trước là có thể về nghỉ trước.
Vì thế, toàn bộ nhân viên công ty trước ngày cuối năm nửa tháng, liền liều mạng làm cho xong công việc, chỉ để có thể cùng người nhà vui vẻ trải qua những ngày cuối cùng trong năm..
Mộ Nhã Triết dán tờ giấy đỏ cuối cùng lên cửa phòng làm việc, ôm lấy Tiểu Dịch Thần, hai cha con nhìn nhau nở nụ cười thật tươi.
"Cha! Cha!"
Hữu Hữu giơ hai chiếc đèn ***g màu đỏ thẫm lên, mặt mày hớn hở nói: "Cha, qua giúp con một việc!"
"Gấp cái gì?"
Mộ Nhã Triết đặt Tiểu Dịch Thần xuống rồi đi qua, Hữu Hữu cầm tay kéo anh ra cửa, thì ra Hữu Hữu muốn treo hai chiếc đèn ***g ở trước cửa, như vậy mới thêm chút không khí vui mừng đón năm mới.
Nhưng vóc dáng cậu thấp bé, kể cả Vân Thi Thi có bế cậu nhóc lên cũng phải cật lực.
Trong nhà lại không có thang, vì thế cậu chỉ có thể trông mong vào Mộ Nhã Triết.
Thân cao 1m88, Mộ Nhã Triết dễ dàng bé cậu lên, sau khi Hữu Hữu treo đèn ***g lên liền vô cùng vui vẻ.
Đêm giao thừa đang tới gần, bởi vậy, Vân Thi Thi liền lái ô tô đến siêu thị, quyết định mua rau cỏ, thịt cá để làm cơm tất niên, thuận tiện, chuẩn bị một chút bánh chẻo, vằn thắn để ăn.
Đêm giao thừa cùng nhau làm cơn tất niên, mọi người quây quần bên nhau, cùng ăn vằn thắn, cùng ăn bánh chẻo… đã thành một thông lệ không thể thiếu.
Lúc mua nguyên liệu về nhà, Vân Thi Thi bỗng nghĩ tới cái gì, nói: "Đêm giao thừa làm cơm tất niên, gọi cả Tiểu Kiệt tới ăn đi! Thêm một người, cũng thêm một đôi đũa, lại càng thêm náo nhiệt!"
"Vâng!" Hữu Hữu bày tỏ sự tán thành, bừng bừng hứng trí.
Đương nhiên Mộ Nhã Triết cũng không có ý kiến gì, lần đầu tiên anh được cùng người nhà trải qua năm mới, bởi vậy cũng biết càng nhiều người thì càng vui vẻ náo nhiệt.
Vì thế, Vân Thi Thi gọi điện thoại cho Cung Kiệt, điện thoại mới vừa được chuyển, cô liền cao hứng nói: "Tiểu Kiệt, ngày mai là giao thừa rồi, tới nhà chị ăn cơm nhé!"
Đại khái khoảng một lúc lâu, Cung Kiệt mới thốt lên một câu nghi vấn: "Giao Thừa? Là chuyện gì?!"
Vân Thi Thi ngây ngẩn cả người.
Vậy mà cô lại quên, khi cô ở cùng Tiểu Kiệt thực sự chưa từng trải qua đêm giao thừa bao giờ, cô nhớ mang máng, khi đó mẹ cũng rất khó khăn, đến đêm giao thừa, trên bàn cơm có cá có thịt coi như đã không tồi rồi.
Khi mẹ mất, Tiểu Kiệt liền lớn lên ở nước ngoài, xem như một nửa người ngoại quốc, bởi vậy, đối với ‘Tết âm lịch’ cũng không hiểu rõ lắm.
Vì thế cô giải thích cho anh nghe: "Giao thừa chính là lúc bước sang năm mới, tối ngày mai chính là giao thừa rồi, cho nên phải cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên! Càng nhiều người càng đông vui nhộn nhịp! Ăn xong cơm chúng ta sẽ ra bờ sông bắn pháo hoa, em đến chứ?"
Pháo hoa cô đã mua sẵn.
Năm nay cô mua rất nhiều pháo hoa xinh đẹp, chỉ chờ đến 12 giờ đêm châm ngòi bắn pháo ở bờ sông, đón năm mới sang.
Có pháo hoa bán mấy chục đồng, có pháo hoa sáng có một giây đồng hồ, giá trị vài trăm, những thứ này đều là những thứ trước đây cô nghĩ cũng không dám nghĩ.
Vài năm gần đây, thủ đô thi hành chính sách ‘Nghiêm cấm thủ đô đốt pháo hoa’, nhưng mà đến đêm giao thừa, vẫn có rất nhiều người chạy đến bờ sông đốt pháo hoa, thứ nhất là ngày đáng ăn mừng, là ngày ý nghĩa của năm, thứ hai đốt pháo hoa, già trẻ đều chơi, các em bé trẻ tuổi thích bắn pháo hoa nhất, thiếu nó, khó tránh khỏi ít đi thú vị.
Đốt pháo hoa là truyền thống từ xưa, truyền thống của những cụ già, bỏ đi sẽ cảm thấy rất đáng tiếc.
Cung Kiệt vui vẻ đồng ý, “Được ạ.”
Vân Thi Thi nói, “Vậy thì cứ định như vậy nha! Đúng sáu giờ tối đến, không được phép đến muộn, nếu không thì sẽ phạt R*ợ*u đó!”
“Dạ!”
Hữu Hữu biết Vân Thi Thi gọi điện thoại cho Cung Kiệt, đột nhiên tiến đến gần, lớn tiếng nói, “Cậu, phải nhớ phát lì xì cho cháu và Tiểu Dịch Thần đấy nhé!”
Đầu bên kia, Cung Kiệt bật cười nói, “Ông chủ nhỏ, cậu phát lì xì, cháu thật sự để ý sao?”
“Ít hay nhiều đều là tâm ý thôi! Còn phát nhiều hay ít, toàn bộ đều xem biểu hiện của cậu!” Hữu Hữu là tinh linh nhỏ, bởi vậy nói vài ba câu, liền tóm được Cung Kiệt rồi.
Cung Kiệt hắng giọng một cái, lập tức tỏ thái độ, “Cháu ngoan ngoãn thì cậu sẽ phát lì xì cho cháu!”
Tắt điện thoại, tâm tình Vân Thi Thi lập tức vui vẻ không có gì sánh bằng, tựa như ngồi trên khinh khí cầu vậy, chậm rãi bay lên đám mây.
Trong lúc vô tình cô đột nhiên di chuyển đến số Hoa Cẩm, sững sờ một lát, nhíu mày, do dự một lát, có chút chờ mong ấn số.

Chung cư Danh Thanh.
Hoa Cẩm khoác áo tắm, tựa vào ghế nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn cảnh đẹp ráng chiều, tiếng chuông đột nhiên vang lên, anh ta nhấn nút nghe, lại nghe thấy đầu bên kia, truyền đến giọng nói dịu dàng cẩn thận của Vân Thi Thi, “Hoa Cẩm, ngày mai là giao thừa, anh đồng ý đến nhà tôi cùng ăn cơm tất niên được không?”
Hoa Cẩm không có phản ứng kịp, đột nhiên bị sặc thuốc, khụ một lúc lâu.
Vân Thi Thi nghe thấy tiếng ho khan làm người ta lo lắng, không khỏi nhíu mày, có chút bất ngờ, “Làm sao vậy?”
Sở dĩ cô nghĩ tới Hoa Cẩm, là vì nhớ đến, người thân của anh ta không ở bên cạnh, đối với một người quá nhạy cảm, chẳng phải cực kỳ cô đơn sao?
Cho nên cô muốn mời anh ta đến nhà, cùng nhau trôi qua đêm giao thừa.
Hoa Cẩm ngớ ra một lúc lâu, đột nhiên bật cười, “Sao em lại có thể nghĩ đến tôi?”
“Bởi vì năm mới, nếu ở một mình, chẳng phải sẽ cực kỳ tĩnh mịch sao? Dù sao đêm giao thừa, nhiều người mới náo nhiệt!” Vân Thi Thi nói xong, dừng một chút, đột nhiên có chút mất mát hỏi, “Làm sao vậy? Anh không muốn sao? Hay là có hẹn rồi?”
“Không! Không có…”
Hoa Cẩm lập tức nói, “Chỉ là tôi cảm thấy bất ngờ và vui mừng, không nghĩ tới em sẽ mời tôi cùng đón năm mới!”
“Bởi vì anh cũng giống như người nhà của tôi!” Vân Thi Thi nói.
Sắc mặt Hoa Cẩm cứng lại, nháy mắt, đôi môi cong lên thành độ cong dịu dàng, ấm áp từ trên trời giáng xuống, vây quanh anh ta, vô cùng cảm động vì hai từ ‘Người nhà’ đơn giản.
Anh ta dịu dàng nói, “Được!”
“Ừm, tối mai nhất định phải đến nha! Có thêm bát và đũa của anh! Ăn cơm tất niên xong, chúng ta đi đến bờ sông đốt pháo hoa, có được không?”
“Ừ!”
Tắt điện thoại, Hoa Cẩm nhìn màn hình kết thúc trò chuyện, ý cười vẫn còn, *** tràn ngập ấm áp, cảm thấy vô cùng ấm áp.
Cảm giác được người ta nhớ đến, rất tốt!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc