Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1132

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cố Cảnh Liên gấp văn kiện lại, lãnh đạm nói: "Trời lạnh thế này, phái người đưa cậu ta đến bệnh viên! ૮ɦếƭ ở chỗ này khó tránh khỏi xui xẻo."
“Vâng!”
...
"Ngày mai đã giao thừa rồi!"
Vân Thi Thi chẳng biết đi vào phòng làm việc của Mộ Nhã Triết từ lúc nào, khẽ gối đầu lên bờ vai anh, mặt mày hớn hở, ánh mắt lấp lánh, có vẻ cực kỳ H**g phấn!
Mới vừa rồi được Hữu Hữu nhắc nhở, lại xem lịch một hồi, lúc này mới xác định, tối ngày mai chính là đêm giao thừa!
Cô rất vui vẻ.
Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên cô cùng Mộ Nhã Triết trải qua năm mới, cô vô cùng chờ mong!
Mộ Nhã triết có vẻ không quan tâm lắm: "Ờ..." một tiếng.
"Ờ...?"
Vân Thi Thi rất bất mãn đối với thái độ của anh, một tay giật lấy tài liệu trong tay anh, một tay kéo cằm dưới của anh qua, để anh nhìn về phía cô, gằn từng chữ: "Sắp qua năm mới, chả nhẽ anh không mong chờ điều gì sao?"
“Mong chờ cái gì?"
"..."
Vân Thi Thi có chút không vui: "Anh không mong chờ điều gì vào năm mới?"
Mộ Nhã Triết giật mình, khẽ cười, nói: "Anh chưa từng trải qua năm mới, cho nên, cảm giác năm mới đến cũng không khác gì ngày bình thường!"
"Sao vậy được? năm mới có nhiều thứ khác chứ!"
"Ví như?!"
"Hôm nay là tối trước giao thừa cho nên anh không thể chạy đông chạy tây mà phải ở nhà cùng em chuẩn bị giao thừa."
Trước giao thừa, Vân Thi Thi lại bận rộn trở lại.
Đầu tiên là quét tước dọn dẹp, ba người cô Hữu Hữu cùng Tiểu Dịch Thần cùng tổng vệ sinh một lần, đó là bởi vì trong ba ngày đầu năm mới không thể quét rác trong nhà, để tránh việc quét hết tài vận của gia đình đi.
Bởi vậy, sáng sớm ngày giao thừa phải dọn sạch sẽ từ trong ra ngoài, từ trong phòng đến ngoài sân, thể hiện cho việc bỏ cái cũ, đón cái mới.
Vân Thi Thi trước đó đã mua sẵn pháo hoa rồi.
Mỗi khi năm mới đến, sáng tinh mơ bắn pháo trúc, buổi tối liền bắn pháo hoa, đây là phong tục không thể thiếu.
Trong phòng khách, Hữu Hữu đã chuẩn bị tốt giấy và Pu't mực, lúc Mộ Nhã Triết đi tới phòng khách, Vân Thi Thi đã ngồi ngay ngắn ở trước bàn, cầm Pu't lên, chính đang suy nghĩ câu đối xuân.
Tiểu Dịch Thần nằm úp sấp ở một bên, có chút thắc mắc nói thầm: "Mẹ, mẹ có thể viết thư pháp chứ?"
Hữu Hữu ở một bên khẳng định nói: "Đương nhiên rồi! Thư pháp của mẹ không thể nghi ngờ được đâu!"
Vân Thi Thi đắc ý, nói: "Khi mẹ học đại học vẫn luôn luyện thư pháp, cũng coi như có chút thành tựu!"
Mộ Nhã Triết đi tới cạnh cô, nhìn hai tấm giấy đỏ để viết câu đối, giờ phút này vẫn còn trống trơn, nói: "Em định viết gì?"
"Ưm..." Trong đầu Vân Thi Thi vẫn trống trơn, nhất thời không biết viết cái gì.
Hữu Hữu bỗng nhiên nói: "Cửa chính thì viết: "Thiên tăng tuế nguyệt nhân tăng thọ, xuân mãn nhân gia phúc mãn môn*" đi!"
<*: Ngày qua năm tháng người thêm tuổi, xuân đến người người phúc đầy nhà>
Cậu lấy ra hai bức tranh giữ cửa Úy Trì Kính Đức và Tần Quỳnh, nói: "Tranh con cũng chuẩn bị xong rồi!"
Tiểu Dịch Thần nhìn thoáng qua, khóe môi co rút: "Đây là cái gì thế?"
"Thần giữ cửa!"
"Thần giữ cửa?!"
Hữu Hữu nói: "Úy Trì Kính Đức cùng Tần Quỳnh thôi!"
Tiểu Dịch Thần khó hiểu hỏi: "Vì sao phải là bức tranh của 2 người này?"
Hữu Hữu trợn mắt, giải thích: "Đó là bởi vì đây là 2 nguyên soái võ tướng đại danh vang dội! Mọi người dán tranh hai người này trước cửa, chính là để yêu ma quỷ quái, tai họa, vận xui không thể vào nhà! Anh nhìn xem, hai võ tướng tay cầm binh khí, trợn mắt phát uy, toàn thân áo giáp vững chắc, như vậy mới có hiệu quả chấn nhiếp."
"Anh đây cũng có thể!"
Tiểu Dịch Thần khoe cơ bắp, nói: "Vẽ anh sau đó dán lên cửa nhà, anh cũng có thể làm thần giữ cửa!"
"Chỉ bằng anh?!"
Hữu Hữu hừ lạnh một tiếng, khinh thường, nói: "Nhìn cái tay, cái chân nhỏ này của anh mà cũng muốn làm thần giữ cửa?! Úy Trì Kính Đức cùng Tần Quỳnh chính là nguyên soái, thủ hạ dưới trướng của Lý Thế Dân! Sở dĩ có tập tục này là vì sau khi Lý Thế Dân lên ngôi đã *** vô số, cho nên đêm không thể say giấc, thường gặp ác mộng. Vì vậy, quần thần đề nghị, kêu Úy Trì Kính Đức cùng Tần Quỳnh đứng ở cửa bảo vệ, buổi tối ông ta mới có thể ngủ ngon. Về sau, trong cung liền mời họa sĩ vẽ tranh hai người kia, dán tại cửa cung."
"Hữu Hữu... Em là Bách khoa toàn thư à? Sao biết nhiều thế!"
Hữu Hữu khinh bỉ nói: "Anh nghĩ em và anh giống nhau? Đầu óc đơn giản."
Trong lúc hai tên nhóc cãi nhau, Vân Thi Thi đã viết xong câu đối, lên tiếng:"Viết xong rồi!"
Mộ Nhã Triết liếc mắt nhìn một cái, ánh mắt có chút kinh ngạc.
Chữ viết rõ ràng khéo léo, nét chữ thanh mảnh lại rất xinh đẹp, quả thực thư pháp khá ổn.
Mộ Dịch Thần cả kinh há to miệng, sững sờ nói: "Mẹ! Chữ viết của mẹ rất đẹp!"
Vân Thi Thi bỗng nhiên mờ mịt: "Phòng ngủ thì nên dán cái gì?"
"Liền viết ‘Trường thiên hoan tường bỉ dực điểu, đại địa hỉ kết liên lý chi"* đi!"
Hữu Hữu lại phun ra một câu.
Vân Thi Thi cùng Mộ Nhã Triết đưa mắt nhìn nhau, hổ thẹn cúi đầu.
Trình độ văn hóa của họ vậy mà không bằng một đứa bé...
Thật xấu hổ.
Viết xong câu đối xuân rồi chỉ chờ đến đêm giao thừa sẽ dán lên.
Hữu Hữu lấy ra một chồng giấy đỏ cùng 2 cái kéo, nói muốn cắt hoa trang trí cửa sổ.
Mộ Dịch Thần thấy vậy trong lòng hiếu kỳ chạy đến, hào hứng muốn Hữu Hữu dạy cậu.
Hữu Hữu từ bé đã rất giỏi làm đồ thủ công, thời điểm đón năm mới, hoa giấy trang trí cửa sổ vẫn luôn do cậu tự cắt, tuyệt không kém đồ mua về từ bên ngoài.
Mộ Nhã Triết cũng hứng trí chạy đến, một bên nhìn hai thằng nhóc cắt giấy, một bên cũng cầm giấy đỏ cùng kéo cắt theo, cuối cùng lại cắt thành loạn thất bát tao, lộn xộn hết cả lên.
Vân Thi Thi ở bên rốt cục nhịn không được mà bật cười.
Hữu Hữu cũng cảm thấy tay nghề ông bố nhà mình vô cùng tồi, cậu che miệng cười trộm, ngay cả Mộ Dịch Thần cũng không lưu tình cười phá lên: "Ba thật ngốc!"
Mộ Nhã Triết bất mãn trợn mắt nhìn cậu, hừ lạnh một tiếng, đúng lý hợp tình, nói: "Đó là vì không ai dạy cha!"
"Để con để con!"
Hữu Hữu vất Mộ Dịch Thần lại, chạy sang ngồi lên đù* Mộ Nhã Triết, tự tay dạy anh.
Phải nói, cắt mấy thứ này rất thần kỳ.
Nhìn một tờ giấy đỏ trên tay Hữu Hữu sau một hồi gấp rồi lại cắt, sau cùng chỉ vài nét vẽ hoa, một chữ "Phúc" hoàn chỉnh xuất hiện!
Mộ Nhã Triết cũng nghiêm túc học, cuối cùng dưới sự chỉ dạy của Hữu Hữu, anh cũng học xong cách cắt giấy cơ bản, ít nhất thì cũng nhìn ra hình.
Hữu Hữu thấy thành phẩm gật đầu, đánh giá: "Đã có tiến bộ."
Mang giấy cắt xong dán lên trên cửa, trên tường, cả không gian liền ngập tràn không khí vui mừng.
Mộ Nhã Triết ôm Mộ Dịch Thần, nhìn một vòng quanh nhà, khóe môi không khỏi nở nụ cười.
Thì ra, cảm giác đón năm mới lại ấm áp đến vậy!
Trước kia, đêm giao thừa, phần lớn thời gian, anh đều ở công ty, tan tầm về đến nhà, Tiểu Dịch Thần đã ngủ, quý nhất cũng chỉ có một ngày ở nhà cùng Tiểu Dịch thần, cha con hai người lại chả hiểu gì về thú vui cuộc sống, nhiều nhất cũng chỉ đánh cờ, chơi trò chơi, thế là qua năm mới!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc