Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1131

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Tống Vân Tích vừa nghe liền cảm thấy khó hiểu: "Không có hứng thú?!"
"Hình như tôi không có nghĩa vụ phải giúp cậu."
Cố Cảnh Liên có vẻ rất không có kiên nhẫn, buông xuống một câu, trực tiếp đứng dậy, đi ra cửa.
Tống Vân Tích lập tức đứng lên nói: "Anh Cố, tôi không có ý này! Nếu, anh đồng ý xả cơn giận này giúp tôi, tôi tuyệt đối sẽ không khiến anh thất vọng! Thù lao sẽ không thiếu phần của anh! Chỉ cần anh có thể cho tôi xả một trận, tôi tuyệt đối sẽ cảm tạ hậu hĩnh!"
Cố Cảnh Liên bỗng nhiên cười, đi đến trước mặt anh ta, ha tay đút túi quần, hơi cúi người xuống, cùng anh ta đối mặt, hơi thở tà nịnh như lan: "Cậu dựa vào cái gì mà cho rằng, tôi sẽ vì một người đến tên cũng không nhớ để trêu vào một đối thủ có thực lực ngang tôi?"
Tống Vân Tích kinh ngạc mở to hai mắt nhìn anh ta.
Trong mắt Cố Cảnh Liên bỗng xẹt qua một tia rét lạnh, ngón tay thon dài bắt lấy cái cằm của anh ta nâng lên, liếc mắt đánh giá anh ta một chút.
Tống Vân Tích quật cường không chịu cúi đầu, dáng vẻ như vậy lại có phần ngây thơ.
Cố Cảnh Liên bỗng nhiên hất mặt anh ta sang bên, khuôn mặt đẹp trai tà tứ hiện lên chút âm u lạnh lẽo, nói: "Người đàn ông có phân lượng như Mộ Nhã Triết, hoặc đừng tìm anh ta đối nghịch, hoặc chuẩn bị tốt tinh thần ngọc nát đá tàn, không lưu lại đường sống, nhổ cỏ tận gốc."
Dừng một chút, anh ta chậm rãi hỏi lại: "Cậu định trả giá như thế nào?"
"Anh muốn bao nhiêu."
"Tôi muốn bao nhiêu?"
Cố Cảnh Liên như nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ, lạnh lùng nói: "Có vẻ cậu không hiểu quy củ lắm!"
"Có ý gì?"
Cố Cảnh Liên vỗ vỗ khuôn mặt anh ta, hành động đầy ngả ngớn, ngạo mạn.
Tống Vân Tích vì hành động ngả ngớn đáng xấu hổ này mà ẩn nhẫn cắn chặt răng, lại nghe anh ta nói: "Giá trị con người Mộ Nhã Triết lên tới hàng tỉ, mạng của anh ta, cậu mua nổi sao?"
Nói xong, anh ta liền bỏ tay ra, cười lạnh lùng, xoay người, châm một điếu thuốc.
Cố Cảnh Liên thả ra một vòng khói, nửa híp mắt, bâng quơ nói: "Anh bạn nhỏ, chuyện phức tạp này không đơn giản như cậu nghĩ đâu, đừng tưởng ông già nhà cậu làm Thị trưởng thì cậu liền có tư cách chạy tới đây để tự làm mất thể diện! Cút trở về đi!"
Nói xong, nhân viên phục vụ liền tiến lên khoác áo khoác tây trang màu đen lên người anh ta, mặc cho hai ống tay áo buông thõng không cần xỏ, liền tiêu sái xoay người đi về phía cửa.
Tống Vân Tích không thể nhịn được nữa đứng dậy, gào thét về phía bóng lưng kiêu ngạo của anh ta:"Đứng lại!"
Cho dù hai chữ anh ta gào thét đầy vang dội, nhưng Cố Cảnh Liên lại như khinh thường coi như không nghe thấy, nghênh ngang rời đi.
Cũng không biết dây thần kinh anh ta bị chập chỗ nào, hay là một chai rượu đỏ đã cho anh ta can đảm mà anh ta lại dám phát tiết mọi khuất nhục cùng bất mãn ở chỗ này: "Tôi thấy là anh không dám làm đi? Mệt cho danh xưng Hoàng thái tử nhà họ Cố của anh, không nghĩ tới, lá gan cũng chỉ có thế! Nói trắng ra chính là không dám đối đầu với Mộ Nhã Triết thôi! Đường đường là Cố Cảnh Liên cũng chỉ có thế mà thôi!"
Phát tiết một hồi.
Sau khi Tống Vân Tích tức giận xong liền một cước đá chiếc bàn thấp bên chân, chiếc ly chân dài trên bàn liền bị văng xuống đất, “choang” một tiếng, vỡ nát!
Nhân viên phục vụ ném cho anh ta cái nhìn đầy hung ác.
Nhưng tống Vân tích nốc rượu vào cũng chẳng thèm bận tâm đây là địa bàn của ai, hét lớn: "Nhìn cái gì mà nhìn? Một lũ hèn nhát! A!"
Hét xong, anh ta lại ngồi lại vị trí, mở chai rượu ra tu một hơi!
Sau cùng, khi anh ta lê thân thể mệt mỏi say khướt chuẩn bị rời khỏi đây thì một người đàn ông mặc quần áo đen từ đâu bỗng vọt vào.
Giờ phút này Tống Vân Tích đã say đến ngã trái ngã phải, liếc mắt quét đám người một vòng, bất mãn kêu gào: " Mấy người, nhìn cái gì?"
Người đàn ông cầm đầu cười to, nói: "Cậu Tống, cậu còn chưa thanh toán tiền đêm nay đâu!"
"Thanh toán cái gì?!"
Tống Vân Tích tức giận nói: "Không phải tôi chỉ uống hai chai rượu đỏ thôi sao?!"
Người đàn ông kia khẽ ra hiệu, nhân viên phục vụ mặt không chút thay đổi chuyển giấy tờ qua, Tống Vân Tích nhận lấy, nhìn lướt qua, nhất thời liền tức điên: "888 vạn?!"
"Phải! Cậu Tống, cũng nên thanh toán tiền chứ?!"
Lời thông báo này khiến anh ta không được tự nhiên.
Nơi này là địa bàn nhà họ Cố, những lời anh ta vừa mới nói không khác gì việc tự tìm xui xẻo trên địa bàn nhà người ta, để cho cấp dưới như bọn họ nghe thấy những lời nhục mạ ông chủ nhà mình, đương nhiên họ muốn gây phiền phức cho anh ta rồi!
"Hai chai rượu vang tám trăm vạn, thêm một chiếc ly chân dài bị ngài làm vỡ 88 vạn nữa, Cậu Tống, mời tính tiền!"
"Thúi lắm! Rượu gì mà quý thế, đây là muốn trắng trợn vơ vét tài sản của tôi?!"
"Trực tiếp trả tiền là được rồi, đừng có xiên xẹo lắm lời thế. Không trả tiền chúng tôi cũng không khách khí nữa!"
Tống Vân Tích vỗ rầm xuống bàn một cái, nốc rượu vào, cũng không thèm kiêng kỵ cái gì, lớn tiếng quát bọn họ: "Các người biết tôi là ai không?! Ba tôi là Thị trưởng! Các người có thể làm gì tôi?!"
"Ha ha ha."
Một đám người nghe vậy, cười vang một trận.
Biến thành Tống Vân Tích xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, cả giận nói: "Cười cái gì?!"
Một người trong đó khinh thường nói: "Thị trưởng cái rắm chó! Kể cả lão Thiên vương ở đây cũng không thoát khỏi vương pháp! Cậu Tống, dưới chân cậu đứng là địa bàn nhà họ Cố, đã tới đây thì phải theo quy củ ở đây! Không trả tiền?! Vậy thì đừng trách chúng tôi không khách khí!"
Nói xong, người nọ liền ra lệnh cho cấp dưới: "Lên, thằng nhãi này dám quỵt nợ, cho cậu ta nếm thử một chút thủ đoạn của chúng ta!"
Vừa dứt lời, một đám anh em như hổ rình mồi từ phía sau xông lên, vây quanh Tống Vân Tích, cho anh ta một trận quyền đấm cước đá.
Tống Vân Tích dù sao cũng đi ra từ quân đội, thân thủ cũng có chút luyện qua, nhưng nốc rượu vào rồi, quả đấm chẳng có bao sức, siêu siêu vẹo vẹo, rất nhanh liền bại trận, bị đánh cho hoa rơi nước chảy.
Mười mấy phút sau, ở cửa sau hội sở, Tống Vân Tích giống như đồ bỏ đi bị một cước đạp thẳng ra ngoài, ngã sấp trên mặt đất, mặt mũi bầm dập.
Người đàn ông nọ châm chọc, nói: "Không có tiền còn dám học người khác chạy tới đây làm đại gia tiêu sài phung phí! Thật đần."
Mọi người cười vang, sau đó đóng sầm cửa lại.
Tống Vân Tích lung lay siêu vẹo đứng lên, anh ta sờ sờ cái mũi liền truyền tới một trận đau nhức, cúi đầu, lại nhìn đến lòng bàn tay đầy vết máu, cắn chặt răng, xoay người, chỉ là đi được mấy bước lại ngã sấp xuống.
...
Người nọ đi vào phòng họp, Cố Cảnh Liên ngồi ở trước bàn, thần thái nhàn nhã xem văn kiện, bên tai nghe cấp dưới báo cáo: "Anh Cố, rác rưởi đã được dọn sạch sẽ rồi ạ!"
Đến mí mắt cũng chẳng buồn nâng lên, Cố Cảnh Liên nhắc nhở: "Về sau phải mở to mắt mà nhìn, đừng để chó cũng cho vào."
"Vâng, tôi đã hiểu."
Cố Cảnh Liên bỗng nghĩ đến cái gì, khẽ hỏi: "Người đã ૮ɦếƭ chưa?"
Người nọ lắc đầu, nói: "Chưa ૮ɦếƭ, vẫn còn giữ lại một hơi ạ!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc