Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1129

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Hiện giờ cô ta thù đến tận xương, hận đến tận tủy, yêu hận đối với Mộ Nhã Triết khiến cô ta nhận ra bản thân như một con hề ngu ngốc, làm mọi thứ tất cả đều biến thành trò cười cho thiên hạ!
Một đường trải qua bao gia khổ để rồi cuối cùng rơi vào kết cục này?
Những mâu thuẫn, khúc mắc trong lòng Tống Ân Nhã như thế nào cũng không thể tiêu biến được.
"Con gái của mẹ ưu tú như thế, rõ ràng là cậu ta không có mắt! Con gái, con nghĩ thông một chút đi!" Giang Khởi Mộng lại dịu dàng trấn an cô ta.
Tống Ân Nhã nghiến răng nghiến lợi, lúc này trong lòng mới thông suốt một chút.
Anh Mộ!
Anh chờ, tất cả nhục nhã hôm nay tôi phải gánh chịu, một ngày kia, tôi nhất định sẽ trả lại hết cho anh!
Buổi tối, Tống Chính Quốc từ bữa tiệc trở về, mặt mày liền có chút cau có.
Giang Khởi Mộng vừa mới dỗ dành con gái xong liền thấy sắc mặt ông ta âm trầm lại có chút không yên lòng, khiến bà ta cảm thấy bồn chồn: "Chính Quốc, ông sao thế?! Sao sắc mặt lại khó coi vậy."
"Hôm nay bà đến bệnh viện rồi chứ?"
Ông ta không có trả lời câu hỏi của bà ta mà hỏi lại.
Giang Khởi Mộng gật đầu nói: "Làm xét nghiệm hai lần, kết quả báo cáo đều khẳng định là con của Mộ Yến Thừa!"
Tống Chính Quốc cũng không lấy làm vui mừng mà càng thêm lo lắng trùng trùng: "Hôm nay, tôi nghe được người nhà họ Mộ bên kia không giống như là biết chuyện này!"
"Tôi đã xử lý rất sạch sẽ chuyện của Ân Nhã, không có ai biết, nhà họ Mộ không biết là chuyện đương nhiên."
"Vấn đề không phải cái này."
"Hả? Vậy là..."
Tống Chính Quốc bỗng liếc mắt nhìn bà ta một cái, bất thình lình nói: "Mộ Lâm Phong đã an bài chuyện liên hôn cho Mộ Yến Thừa! Bà có biết chuyện này không?!"
Giang Khởi Mộng như bị sét đánh, thơ thẩn cả người: "Liên hôn?"
"Phải! Nghe nói, đã tìm xong rồi, có điều tôi lại nghe nói, Mộ Lâm Phong vừa mắt con gái thứ 3 nhà họ Lâm!"
"Lâm Tuyết Nhã?!"
"Phải!"
Sắc mặt Giang Khởi Mộng cũng dần trở nên khó coi, vẻ mặt bà ta đầy lo lắng, nói: "Nhà họ Lâm...Kia đúng là danh môn vọng tộc! Xuất thân của Lâm Tuyết Nhã rất cao, chẳng những gia thế tốt mà bản thân cô ta cũng rất xuất sắc, tuy đứng thứ 3 trong nhà nhưng tại nhà họ Lâm vẫn luôn được cưng chiều yêu thương! Mộ Lâm Phong nhìn trúng cô ta cũng không phải chuyện gì lạ! Vậy... Ân Nhã phải làm sao bây giờ?!"
Tống Chính Quốc cố áp chế lửa giận trong lòng, nói: "Tôi cũng đang suy nghĩ vấn đề này!"
Giang Khởi Mộng đề nghị: "Nếu không chúng ta hẹn Yến Thừa ra nói chuyện?!"
"Tạm thời không vội!Con gái thứ 3 nhà họ Lâm kia, tính tình vốn rất cao ngạo, nếu là Mộ Nhã Triết thì cũng thôi, nhưng nếu là thằng nhóc Mộ Yến Thừa thì…, Lâm Tuyết Nhã sẽ không để yên! Chuyện này, không thể quá vội, nếu không sẽ biến thành nhà họ Tống chúng ta mất mặt!"
"Vậy, tạm thời nhịn một chút, làm việc tùy vào hoàn cảnh, ý ông là thế đúng không?!"
"Ừ!"
Tống Chính Quốc gật đầu, bỗng nhiên quan tâm hỏi: "Tâm tình Ân Nhã thế nào rồi? Ổn định chút nào chưa."
"Thông suốt chút rồi, chỉ là, nỗi đau trong lòng thì không thể trong chốc lát mà khỏi được!"
Giang Khởi Mộng bỗng nhiên nhớ tới cái gì, khẩn trương hỏi: "Việc kia thế nào rồi?! Chuyện hôm qua ông đã đồng ý với Nhã Triết đó!"
"Tiền bịt miệng sao?!"
"Ừ!"
Nhất thời sắc mặt Tống Chính Quốc tối sầm lại, thở dài một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu: "Nếu cậu ta đã muốn mảnh đất kia thì cho cậu ta đi! Trừ cách đó ra cũng không còn cách nào khác! Tạm thời coi như cậu ta được hời!"
"Như vậy... Thật sự ổn chứ?! mảnh đất kia chính là tấc đất tấc vàng, đã không thể dùng tiền đánh giá!!"
Tống Chính Quốc tức giận nói: "Chẳng thế thì còn cách khác sao?! Còn cần bà dạy tôi sao?!"
"Cha!"
Tống Vân Tích chẳng biết đã đứng trên cầu thang lên tầng hai từ lúc nào, yên lặng nghe toàn bộ chuyện này, nghe đến đây, rốt cuộc cũng nghe không nổi nữa, vì thế liền nói:"Cha, hiện tại, cha không cần kiêng kỵ người đàn ông này! Hiện tại chú Mộ không phải gia chủ nhà họ Mộ, chỉ có hai bàn tay trắng, cha sao phải cố kỵ chú ấy nữa? Nếu cha không xử lý được chú ấy thì giao cho con đi! Con có quen biết vài người anh em, vụng trộm giải quyết một người vừa nghèo vừa không có quyền chẳng phải việc gì khó!"
"Ngu ngốc!"
Tống Chính Quốc ngẩng đầu mắng anh ta: "Không biết bản thân được bao nhiêu cân lượng mà đòi làm chuyện đó! Còn nói cái gì mà quen biết vài người anh em, sẽ không phải là mấy thằng nhãi nhà họ Cố chứ? Không phải cha đã nói không cho con giao du với người nhà họ Cố sao?! Con còn dám ở sau lưng cha dây dưa với mấy người đó sao!"
Tống Vân Tích liền mặt đỏ tía tai, nói: "Con..."
"Có sức làm chuyện này, còn không bằng xem thêm nhiều sách, ít ra cũng được thêm chút kiến thức! Con cho rằng thằng nhóc Mộ Nhã Triết kia bây giờ không phải là gia chủ thì thực sự trắng tay sao?!"
Tống Chính Quốc hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói:"Thằng nhóc kiêu ngạo đó, nếu đã không chừa cho mình đường lui thì làm sao có thể tiêu sái phủi tay nói đi liền đi?! Đừng nhìn cậu ta hiện tại như không quyền không thế, nhưng bây giờ nếu con muốn cứng đối cứng với cậu ta thì con cũng không phải đối thủ của cậu ta! Lúc trước khi còn nắm quyền trong tay, cậu ta nắm được đằng chuôi của không ít kẻ! Tam giáo cửu lưu* cũng được, bạch đạo hắc đạo cũng được, đều có người của cậu ta! Con đừng nghĩ lấy trứng chọi đá, bị vố một trận!"
Tam giáo cửu lưu: Đủ hạng người (các trường phái trong tôn giáo, học thuật, hay các loại nghề nghiệp trong xã hội)>
Tống Vân Tích bị ông ta nói đến mức mặt lúc trắng lúc xanh, không phục hừ một tiếng, xoay người, sau đó hầm hầm đi vào phòng, "rầm" một tiếng đóng sầm cửa lại!
Tống Chính Quốc càng tức giận, hùng hùng hổ hổ nói: "Thằng nhóc này xem ra đã bị tôi chiều hư rồi! Nói nó vài câu nó đã làm mình làm mẩy! Anh em nhà này có phải muốn tôi tức ૮ɦếƭ không?!"
Giang Khởi Mộng lập tức khuyên giải an ủi nói: "Vân Tích còn nhỏ, không hiểu chuyện, ông cũng đừng chấp nó làm gì!"
Tống Chính Quốc lại không cho là đúng, nói: "Đều đã hai mươi mấy tuổi, còn nói không hiểu chuyện, vậy phải đến khi nào mới tính là hiểu chuyện?! Bảy tám chục tuổi sao?!"
Tống Vân Tích đứng ở trong phòng, mặc dù hiệu quả cách âm tốt, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng mắng đầy khó chịu truyền đến từ phòng khách của Tống Chính Quốc, ***g *** nhất thời bùng kên một ngọn lửa giận, không chỗ phát tiết, anh ta nắm chặt quả đấm hung hăng nện lên cửa, nện đến vài cái cũng không biết đau, lúc này lửa giận mới nguôi đi một chút.
Mộ Nhã Triết!
Người đàn ông tàn nhẫn kia!
Nếu không phải anh ta, nhà họ Tống cũng sẽ không đến mức rơi vào tình huống khó khăn này!
Không được!
Vô luận thế nào anh ta cũng không nuốt trôi con tức này, nhất định phải cho Mộ Nhã Triết nếm thử một chút lợi hại mới được!
Nếu không, anh ta sẽ không biết trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu!
Nghĩ tới đây, Tống Vân Tích hung hăng nheo mắt lại, trong mắt bừng bừng lửa giận!
...
Đêm đã khuya.
Tại một góc phố Đông, xa hoa truỵ lạc.
Trong hội sở tư nhân Cảnh Dật cao cấp.
Đây là hội sở tư nhân cao cấp nhất xung quanh đây, là một trong 5 hội sở lớn tại thủ đô, từ giải trí, hội họp, đến khách sạn... Đầy đủ mọi thứ, đương nhiên phí hội viên rất đắt, một năm tới mấy trăm vạn, cũng không phải là người bình thường có thể gánh nổi.
Đến nơi đây, phần lớn đều là những nhân vật kinh doanh nổi tiếng, cũng không thiếu những con em quý tộc, đám nhà giàu mới nổi còn chưa đủ tư cách bước vào đây.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc