Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 112

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Qua rất lâu, mãi đến tận mười phút sau, mới thấy cô ta mang vẻ mặt hoang mang đi ra.
Lại qua mười mấy phút, mới có mấy bảo an vội vã chạy tới, mang theo Vân Na đã bất tỉnh nhân sự rời khỏi hiện trường.
Trên gương mặt nhỏ nhắn đẹp trai mà non nớt của Hữu Hữu, là trầm tư, đôi mắt trong veo như nước hoàn toàn là ánh sáng của toan tính.
Lục Cảnh Điềm...
Tiệc rượu đêm nay đúng là vô cùng đặc sắc, lại còn có tiết mục đặc sắc đến thế?
Mặc dù nói, Vân Na rơi vào kết cục như bây giờ, căn bản cậu không hề cảm thấy đáng thương, chỉ cảm thấy đó là ác quả mà cô ta gây nên.
Mặc dù cậu còn nhỏ tuổi, nhưng cũng hiểu được nhân quả báo ứng.
Người gieo xuống nhân nào thì sẽ có quả ấy.
Gieo nhân tốt, nhận được quả ngọt; gieo nhân ác, sẽ nhận được quả đắng.
Tuy nghĩ như thế, nhưng sự tàn nhẫn của Lục Cảnh Điềm cũng làm cho cậu thấy kinh ngạc.
Lục Cảnh Điềm này, ra tay quá mức độc ác, từ trong video xem được, cũng không biết rốt cuộc cô ta đã làm gì Vân Na, đầy máu tươi, vô cùng thê thảm.
Cô ta làm người thế nào, cậu không quan tâm, lười truy cứu.
Nhưng vừa nghĩ tới chuyện ở tiệc rượu, cô ta nhằm vào mẹ, mở miệng nói xấu mẹ, nghĩ tới đây, sắc mặt Vân Thiên Hữu liền lạnh xuống.
Cái gì cậu cũng không sợ, chỉ sợ đến lúc đó, người phụ nữ này lại dùng thủ đoạn tương tự đối phó mẹ...
Nghĩ tới đây, trong lòng cậu lại tuôn ra khí lạnh khó có thể khống chế.
Vân Thiên Hữu tắt video, bảo mật bưu kiện, hồi âm ba chữ cho Lý Hàn Lâm: Chờ thời cơ.
Lý Hàn Lâm ở bên kia không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ, chờ thời cơ?
Chờ tới lúc nào? Lẽ nào hiện tại không phải thời cơ tốt nhất sao?
Ông ta hao tổn tâm cơ lấy được video này tới tay, vốn cho là Vân Thiên Hữu chắc chắn không thể chờ đợi được nữa mà đem video đắt giá này nổ tung giới truyền thông, làm hỏng danh tiếng của Lục Cảnh Điềm.
Nhưng mà Vân Thiên Hữu lại không làm vậy, trái lại nhẹ như mây gió để ông ta chờ thời cơ, thời cơ? Rốt cuộc là đợi đến lúc nào?
Chợt ông ta nhớ tới chuyện lúc trước, Vân Thiên Hữu ở trước hội đồng quản trị làm ra một quyết sách.
Khi đó, công ty Nhạc Trí nghiên cứu ra một sản phẩm đồ chơi trí năng*, được tất cả cổ đông hội đồng quản trị tán thành, cho rằng sản phẩm này một khi được tung ra thị trường, chắc chắn như thủy triều bao phủ.
*Trí năng: trí tuệ và năng lực
Đơn đặt hàng đầu tiên đã được tập trung vào sản xuất, lúc đó, đúng lúc gặp được thời kỳ thị trường nóng lên, khi đó hội đồng quản trị nóng lòng muốn tung sản phẩm này ra thị trường, nhưng khi hợp đồng ký kết đơn đặt hàng sản phẩm được đưa tới tay Vân Thiên Hữu, chỉ chờ cậu kí tên và đóng dấu.
Cậu lại chậm chạp án binh bất động.
Hội đồng quản trị cuống lên, nhiều lần thúc giục cậu, nhưng bặt vô âm tín, cũng chỉ nhắn ra ba chữ: Chờ thời cơ.
Thời cơ? Lúc nào?
Lý Hàn Lâm không khỏi hiếu kỳ, tất cả mọi người cũng không biết rốt cuộc Vân Thiên Hữu có ý đồ gì.
Trong lúc hội đồng quản trị không tìm được manh mối, không quá hai tháng, món đồ chơi của công ty Mitel vừa sản xuất ra dính vào bê bối —— trải qua quá trình điều tra của ủy viên giám sát quốc tế, đồ chơi trẻ em làm bằng gỗ được sản xuất ra có khối lượng chì vượt quá chỉ tiêu, trong lúc theo dõi nguy hiểm, bên trong còn sót lại dung môi độc tố rất cao, thậm chí là nước sơn dễ dàng tẩy màu được quét lên bên ngoài cũng có vấn đề.
Đồ chơi của công ty Mitel là bá chủ trong giới sản xuất đồ chơi, cũng là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của công ty Nhạc Trí cho đến nay, sản xuất trò chơi mô hình gỗ xếp nhất thời thịnh hành toàn cầu, lập tức đè ép quần hùng.
Do đó, khi vụ bê bối bị lộ, cả thế gian khi*p sợ, danh tiếng rơi xuống đáy vực.
Lần đó, các phụ huynh hết sức chú trọng vấn đề chất lượng đối với món đồ chơi này.
Đồ chơi trẻ em, là cho trẻ con chơi, nếu như chất lượng có vấn đề, chẳng phải là hại con cái?
Công ty Nhạc Trí lập tức tận dụng mọi thời cơ, đăng tải thông báo, tung ra báo cáo kiểm tra đo lường sản phẩm uy tín quốc tế, không chút lưu tình phê bình hành vi bất lương về món đồ chơi của công ty Mitel.
Cũng bởi vậy, Công ty Nhạc Trí giẫm lên công ty Mitel long trọng cử hành tuyên bố sản phẩm, ra trận đẹp đẽ khắc phục khó khăn.
Chỉ một quý*, công ty Nhạc Trí chiếm lĩnh 60% số lượng tiêu thụ đồ chơi trên thị trường toàn cầu.
*Một quý: là ba tháng, một năm có 4 quý. Chia như sau: Quý 1 gồm tháng 1, 2 và 3; Quý 2 gồm tháng 4,5 và 6; Quý 3 gồm tháng 7, 8 và 9; Quý 4 là tháng 10, 11, và 12.
Đó là chuyện sau này, hội đồng quản trị đối với vị cổ đông thần bí khó lường này vô cùng kính nể.
Vân Thiên Hữu từng nói, cậu sẽ không dễ dàng động thủ, nhưng mà một khi ra tay, sẽ không cho đối thủ bất kỳ chỗ trống nào để vươn mình.
Lúc cậu nói ra lời nói đó, nhẹ như mây gió, bây giờ nghĩ kỹ lại, lại khiến cho người ta không rét mà run.
Một đứa bé sáu tuổi, lại có thủ đoạn và lòng dạ thương mại như vậy, còn đáng quý hơn chính là, cách làm người thuyết phục quyết đoán, bất kể là ai cũng hiểu ý kinh sợ không ngớt!
Đương nhiên Vân Thiên Hữu sẽ không nói cho ông ta biết cuối cùng phải đợi đến lúc nào, cậu tự có dự định của mình.
*... *
Trong phòng, ấm áp rong chơi.
Vân Thi Thi vẫn ngủ rất say.
Trước kia, giấc ngủ của cô luôn không tốt, rất nhiều lúc, ác mộng quấn quanh người, chỉ có đêm nay, trong giấc mộng đặc biệt yên tĩnh.
Trời hơi sáng, đồng hồ sinh học thúc giục cô tỉnh lại.
Rèm cửa sổ được kéo kín như bưng, chặt chẽ không chút ánh sáng.
Căn phòng dày đặc tối tăm, suýt chút nữa dồn ép cô tới mức không thở nổi.
Đầu vẫn còn mơ màng vì rượu, bắt đầu đau âm ỉ, dịch chua trong dạ cũng cuồn cuộn lên, cực kỳ khó chịu.
Cô mệt mỏi, đưa tay muốn xoa huyệt Thái Dương đau lâm râm, nhưng mà có một bàn tay to lớn trước cô một bước, phủ trên huyệt vị của cô, đầu ngón tay thon dài chứa lực đạo vừa phải, xoa nắn thay cô.
Xoa nắn vừa phải, trướng đau ở đầu cô có chút tốt hơn.
Nhưng mà đợi cô phản ứng lại, cái tay này đến từ nơi nào...
Vù một tiếng, não Vân Thi Thi nổ tung ra một đoàn ánh sáng, lóa đến mù mắt!
Cô len lén khẽ mở mi mắt, không dám trợn to, nhìn trộm cảnh tượng trước mắt.
Chỉ thấy mặt đối mặt, một người đàn ông nằm ở bên người, cánh tay thật dài, bá đạo kéo cô ôm chặt vào иgự¢, hai người đều không một mảnh vải, chỉ dùng một cái chăn che lại.
Cô liếc xuống chút nữa, thì nhìn thấy một hình ảnh cực nóng, gò má lập tức nóng lên, ngay cả bên tai cũng đỏ lên như muốn chảy máu.
Vóc dáng người đàn ông cường tráng rắn chắc, cô đã thấy dáng dấp anh mặc âu phục, vóc người cao gầy to lớn, cũng không biết vóc người được tây trang bao bọc lại cân xứng khỏe mạnh như vậy.
Hình ảnh này, không thể nghi ngờ là đâm vào thần kinh não của cô, vô cùng rối loạn.
Rối loạn... Hô hấp cũng rối loạn!
Ngờ ngợ nhớ lại từng hình ảnh tối hôm qua, từng hình ảnh làm cho người ta mặt đỏ tim đập lóe qua trước mắt, cổ họng Vân Thi Thi không khỏi căng thẳng, có chút nghẹt thở.
Tuy tửu lượng của cô không tốt, nhưng ký ức lúc say rượu, cô lại có thể nhớ mang máng.
Hình ảnh trong ký ức, xe thể thao, trong rừng cây, người đàn ông ôm cô vào trong иgự¢, đặt cô ngồi trên người anh, dịu dàng triền miên, dường như muốn hòa tan máu thịt lẫn nhau.
Càng nghĩ, càng thấy hoảng sợ.
Viền mắt không tự chủ đỏ lên.
Trời ạ, cô đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì thế này.
Âm thầm trách cứ chính mình, rõ ràng tửu lượng thấp kém, nhưng vẫn cứ nhắm mắt cạn một chén, chỉ một chén lại xảy ra chuyện!
Làm sao mà cô biết, cứ như vậy bị ăn sạch sẽ?
Cô có chút ảo não tự trách, tức giận đến mức cả người bắt đầu run rẩy, hô hấp cũng càng dày đặc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc