Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1118

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Đừng nói đùa!
Hời hợt ba chữ, lần thứ hai đẩy cô ta vào cảnh tuyệt vọng!
Tống Ân Nhã hoàn toàn bất động trên ghế, thân thể run run sắp đổ, ngay cả một chút sức để nói chuyện cũng không có, nước mắt cứ thế lăn dài, giàn giụa đầy mặt, khóc không thành tiếng.
"Ô ô ô... Tại sao lại tàn nhẫn như vậy với em? Em... em chỉ muốn ở bên anh, dù cho phải dùng cách thức ti tiện nhất, đến tột cùng thì em đã làm sai điều gì?"
Mộ Nhã Triết lại châm một ***, thuận tay cầm lên điện thoại.
Vân Thi Thi liếc mắt nhìn anh, cảm thấy người đàn ông này sao lại có thể phúc hắc như vậy chứ.
Người phụ nữ ngồi trước mặt này đang có thai đấy, vậy mà anh lại dửng dưng cầm lấy bật lửa, châm thuốc, sau đó lại thản nhiên hút.
Kỳ thực, anh đâu có phải là kẻ nghiện TL đâu.
Cố ý hả?
Anh luôn như vậy, tàn nhẫn cực kỳ đối với người anh chán ghét!
Dù sao thì không phải là người phụ nữ của mình, đứa con trong bụng của Tống Ân Nhã cũng không phải là của anh, tất nhiên là chẳng cần phải cố kỵ gì!
Nếu đổi lại là Vân Thi Thi mang thai, đừng nói là anh ***, ngay cả những người xa lạ mà hút, đối với phong cách bá đạo của người đàn ông này, nhất định sẽ một cước đá văng cái kẻ vô ý ý ra chỗ khác.
Nghĩ tới đây, Vân Thi Thi lập tức bị suy nghĩ của mình chọc cho phì cười.
Cái này gọi là gì nhỉ?
Che chở con cái sao?
Cô cũng không phải do anh đẻ ra!
Cài này nhiều nhất chỉ có thể gọi là bảo hộ cho vợ mà thôi!
Đang lúc Vân Thi Thi đang suy nghĩ vẩn vơ thì Mộ Nhã Triết bấm số gọi cho Giang Khởi Mộng.
Anh đã sớm dự liệu, chắc chắn rằng lúc Tống Ân Nhã về nước sẽ tìm tới người này trước, hiện giờ có lẽ nhà họ Tống còn chưa biết cô ta đã về tới Thủ đô đâu!
Anh có chút chờ mong, nếu để cho nhà họ Tống biết trong nhà bọn họ lại có một đứa con gái làm càn như vậy, bộ dạng nghiêm túc của Tống Chính Quốc sẽ bị chọc thành cái dạng gì?
Tám phần mười là xanh mét mặt mày hẳn mấy ngày.
Hiện giờ đã rất khuya rồi.
Giang Khởi Mộng sớm đã ngủ rồi, chỉ là Tống Ân Nhã vẫn luôn bặt vô âm tín, bà ta ngủ cũng không an giấc, trải qua hơn một tháng, sắc diện đã tiều tụy đi nhiều.
Tống Vân Tích muốn bà ta an ổn ngủ sớm một chút, điều dưỡng thân thể cho tốt, nhưng bà ta cố sống cố ૮ɦếƭ không chịu đi ngủ.
Tỉnh dậy giữa chừng, do tiếng chuông điện thoại, còn tưởng là Tống Ân Nhã gọi tới, nên vội mở máy, nhưng vừa nghe đã thấy giọng của Mộ Nhã Triết: "Chị, Ân Nhã trở về rồi."
Anh từ trước đến nay vốn luôn rất kiệm lời, lời ít ý nhiều ngắn gọn xúc tích đi thẳng vào vấn đề chính, cũng không có gì phải nhiều lời, trực tiếp nói ra.
Giang Khởi Mộng lập tức tỉnh táo lại, nghe được Tống Ân Nhã đã về tới Thủ đô, kích động đến không biết phải làm sao, lập tức hỏi: "Ân Nhã ở đâu? Có thể để cho nó nghe điện thoại được không?"
"Hiện giờ thì không tiện."
"Vì sao?"
Mộ Nhã Triết nhìn thoáng qua người đối diện, Tống Ân Nhã đang thất hồn lạc phách chỉ lo khóc lóc, nào có tinh thần nghe điện thoại, vì vậy nói: "Cô ấy xảy ra một chút chuyện, chị tốt nhất là mau gọi người nhà cùng tới, để xử lý một chút!"
"Cái gì?"
"Con gái quý hóa của chị, gây ra cho chị một đống rắc rối lớn, chồng của chị mà không ra mặt thì chuyện này, sợ rằng, không có cách nào giải quyết cả?"
Chồng của chị?
Cách nói chuyện không hề khách khí mà còn hơi xa lạ này, khiến cho Giang Khởi Mộng thấy mơ hồ: "Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?"
"Con gái của chị mang thai rồi."
Sáu chữ này, khiến Giang Khởi Mộng hóa đá tại chỗ, điện thoại trong tay cũng rơi xuống đất, tạo thành tiếng đinh tai nhức óc."
Âm thanh tiếng sóng điện từ chói tai, mặt Mộ Nhã Triết không chút thay đổi tắt điện thoại, lập tức gửi địa chỉ đi.
Hơn nửa tiếng sau, người nhà họ Tống chậm rãi lái ba chiếc xe đến.
Chậm rãi, đúng là chậm rãi, ngay cả xe công vụ cũng sử dụng rồi.
Phục vụ sinh thấy người đến, vẻ mặt đau khổ mở cửa, vừa muốn mở miệng khách khí nói đã đóng cửa, đã thấy người đàn ông đối diện đi tới nhìn có chút quen mắt, nhưng mà không có liếc mắt một cái liền nhận ra.
Sửng sốt vài giây, cô ta vẫn lễ phép nói: “Vị tiên sinh này, đã đến giờ chúng tôi đóng cửa rồi…”
Nói được một nửa, lập tức bị cửa hàng trưởng kéo qua.
Cô ta không nhận ra, nhưng cửa hàng trưởng liếc mắt một cái liền nhận ra rồi.
Người đàn ông này, không phải là thị trưởng của thủ đô sao?
Rốt cuộc gió như thế nào, có thể thổi tới một nhân vật lớn như vậy?
Tống Chính Quốc vừa mới bước vào cửa hàng, liền phất phất tay, mấy vệ sĩ ở phía sau ngay ngắn trật tự đi vào cửa hàng, lập tức đuổi như đuổi ruồi bọ, đuổi tất cả nhân viên và cửa hàng trưởng ra bên ngoài cửa.
Mọi người nhao nhao kêu khổ thấu trời.
Trên người bọn họ chỉ mặc đồng phục đơn giản, bên ngoài trời rét lạnh, âm mấy độ, vài người ôm lấy thân thể, lạnh run, nhìn chăm chú xe công vụ, giận mà không dám nói gì rồi!
૮ɦếƭ tiệt!
Hôm nay quả thực là xui tám đời, chọc vào người không nên dây. Cực khổ làm ăn, còn lo lắng đắc tội người nào đó…
Đợi bọn họ dọn sạch xong, lúc này Tống Chính Quốc và Tống Vân Tích dựa vào chỉ dẫn của Giang Khởi Mộng tìm được ghế lô, mới vừa mở cửa, liếc mắt liền thấy Tống Ân Nhã ngồi trước mặt bàn, cả người thất hồn lạc phách, giống như chịu đả kích, mất hồn mất vía.
Giang Khởi Mộng vừa định tới nghênh đón, đã bị Tống Chính Quốc dơ tay ngăn lại.
“Đứng qua một bên đi!”
Nửa đêm bị quấy nhiễu, vốn mang theo tức giận rời giường, lúc này thấy người phụ nữ này còn muốn bảo vệ con gái mình, ngữ khí của Tống Chính Quốc tất nhiên sẽ không tốt.
Ông ta lập tức đi tới, mãi đến khi đi đến bên cạnh Tống Ân Nhã, dừng chân lại, không mở miệng gọi tên cô ta, trực tiếp xách áo cô ta, ngoan độc cho cô ta một bạt tai!
“Bốp - -” một tiếng, sấm chớp rung chuyển!
Thế cho nên ở trong ghế lô nhỏ, cái tát này tràn ngập tiếng vọng vang dội.
Tống Ân Nhã bị tát một cái ngã xuống ghế sofa, xụi lơ ở bên cạnh, vẻ mặt vô cảm ngồi dậy, ngẩng đầu.
Giang Khởi Mộng đau lòng, nhưng cũng không dám nói cái gì, chỉ lo lắng đứng ở một bên.
Tống Ân Nhã vốn khóc lóc một lúc lâu, khóc cho đến khi cổ họng khàn khàn, lúc này rốt cuộc mới dừng lại!
Nhưng mà khóc thì khóc, cả người vẫn vô tri vô giác, mãi đến khi Tống Chính Quốc mang người đến, cô ta không hề phát hiện, ngồi yên như cũ, không có bất luận phản ứng gì!
Nhưng bị Tống Chính Quốc tát một cái, ánh mắt cô ta phức tạp, trong lúc này không có phản ứng kịp, bò từ ghế sofa dậy, chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, cái đầu cũng chấn động!
Mãi đến khi tầm mắt khôi phục tiêu cự, cô ta tập trung nhìn, mới phát hiện Tống Chính Quốc đến đây, sau đó phản ứng kịp, cái tát vừa rồi rốt cuộc do người nào ra tay!
Cô ta có chút hoảng hốt cúi đầu, sờ sờ đôi má nóng rát, nước mắt lập tức lại không kiêng nể gì chảy ra, tuyến lệ vốn đã khô cạn, lại càng lúc càng mãnh liệt, ánh mắt ẩn ẩn cảm giác đau đớn, đau đớn giống như bụng bị vặn chặt…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc