Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1117

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

*đoạn này đổi xưng hô của MNT với TAN vì MNT đã trở mặt với TAN
Vân Thi Thi nghe đến đây thì không nén nổi tức giận, đáp lại một cách mỉa mai: "Tôi cũng khó mà so được với loại phụ nữ có thể không từ thủ đoạn dùng con cái để làm lý do ép buộc như cô, đã thế còn có thể nói ra một cách ngang nhiên như vậy! Tống Ân Nhã, đừng tự cho mình là đúng. Tôi có phải là gán*** cho anh ấy hay không, điều này còn chưa tới lượt cô tới ăn nói bậy bạ."
Tống Ân Nhã điên cuồng chỉ trỏ cô, cả giận nói: "Tiện nhân, không tới lượt cô dạy bảo tôi."
Vân Thi Thi chẳng những không giận mà còn cười, nói giọng mỉa mai: "Tôi cũng không cần cô phải dạy bảo, Tôi cảnh cáo cô, nói năng cho cẩn thận, đừng có chọc giận người khác, đừng để đến lúc tôi lại vui tính đạp sảy luôn cái thai của cô đấy!"
Lời nói dứt khoát như vậy, khiến cho Tống Ân Nhã sợ hãi rùng mình, theo bản năng che ***: "Cô dám?"
"Cô xem tôi có dám hay không? Có muốn thử một chút không?"
Vân Thi Thi nói, nắm đấm đưa ra phía trước.
Giống như đã muốn làm như vậy từ sớm rồi!
Nếu như không phải là cho rằng đứa trẻ vô tội thì ngay từ lúc Tống Ân Nhã cố ý dây dưa với cô mãi, cô đã đạp cho một cước rồi!
Tống Ân Nhã híp mắt cười lạnh: "Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà! Để cho anh nhìn thấu bộ mặt thật của cô rồi!"
Nói xong cô ta quay qua Mộ Nhã Triết nói: "Anh Mộ, anh nhìn xem, đây chính là người phụ nữ mà anh một mực bảo vệ đấy. Lại muốn hại con của anh và em đấy!..."
"Ai nói đứa trẻ trong bụng của cô là con của tôi thế?"
Mộ Nhã Triết bỗng nhiên nhàn nhạt nói ra một câu như vậy, cánh tay vô thức dang ra, ôm lấy bả vai của Vân Thi Thi.
Động tác vô thức này, giống như cố ý muốn bảo vệ cô.
Tống Ân Nhã thấy vậy, tim liền nguội lạnh hơn phân nửa!
Nhưng ngay lập tức lại để ý tới lời nói vừa nãy của anh, giật mình, dùng hết lời để cãi lại: "Anh Mộ chẳng lẽ anh không tin tưởng lời em nói sao? Nếu như anh không tin em có thể làm giám định huyết thống, em..."
"Tống Ân Nhã, lẽ nào cô cho rằng, lén dùng phương thức thụ tinh nhân tạo sau lưng tôi, là tôi không thể phát hiện được, có thể thần không biết quỷ không hay mang thai con của tôi sao?"
Mộ Nhã Triết lạnh như băng cắt đứt lời của cô ta, trong giọng điệu thể hiện rõ sự khinh miệt và giễu cợt.
Tống Ân Nhã giật nảy mình: "Anh Mộ, lời này của anh là có ý gì?"
Mộ Nhã Triết nhấp một hụm cà phê, cười híp mắt, giọng nói lại càng băng lãnh tàn khốc hơn: "Tôi nghĩ rằng, cô đã hối lộ quản lý của kho t*ng trùng cao cấp, cho nên mới thuận lợi lấy được thứ cô muốn. Vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào! Chỉ tiếc rằng phải nói cho cô biết là tại thời điểm cô sắp thụ tinh, tôi đã phái người tiến hành đổi mẫu, cho nên đứa con trong bụng của cô hiện giờ, chắc chắn là con của Mộ Yến Thừa."
Lời nói này giống như là đem Tống Ân Nhã treo lên thập tự giá, đóng đinh khắp người, máu me đầm đìa!
Cô ta khó tin mở to hai mắt nhìn, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ của anh, miệng há hốc, á khẩu không nói lên lời.
Cố gắng nửa ngày cuối cùng mới có thể nhả ra được dăm ba chữ: "Không phải... không có khả năng..."
"Hử?"
"Không có khả năng! Không như thế được!"
Cái kế hoạch này cô ta đã nghĩ rất tỉ mỉ chặt chẽ chu đáo từng chút một, đảm bảo không có một chút sai sót gì, thực hiện thụ tinh trong ống nghiệm.
Nhưng anh lại nói cho cô ta biết rằng, t*ng trùng đã bị đem tráo đổi, đứa con trong bụng này là của Mộ Yến Thừa?!
Cái này...
Sao có thể như vậy chứ?!
Đả kích lớn như vậy, giống như là đem cô ta đánh thẳng vào địa ngục vậy!
Tống Ân Nhã thoáng một cái, cảm thấy như trời đất tối sầm lại, tận thế tới nơi.
Muốn khóc cũng khóc không ra.
Cô ta mở to miệng, vẻ mặt vừa mờ mịt lại kinh hãi, tất cả như một trò đùa nghiệt ngã, dồn cô ta tới đường cùng.
Tay nắm thành nắm đấm run rẩy, nhìn như một bệnh nhân tâm thần, đau đớn gào khóc: "Không thể như vậy! Không thể như vậy được... Em đảm bảo với anh, đảm bảo là của anh... Em vừa lấy mẫu xong là tiến hành thụ tinh... Anh làm sao có thể đổi được nó?"
Anh làm sao có thể phát hiện được kế hoạch của cô?
Cô đã làm việc vô cùng cẩn mật mà!
Anh sao có thể biết được?
"Không có khả năng?"
Mộ Nhã Triết hời hợt *** một vòng khóe môi, lười biếng ngả lưng dựa vào so lon ở phía sau, giễu cợt chứng kiến biểu cảm tuyệt vọng của cô ta, trên mặt không thể hiện bất kỳ một chút thương cảm nào, ngược lại lại là sự chán ghét đến tột cùng!
"Cô lấy niềm tin ở đâu mà cho rằng có thể qua mắt được tôi, lén làm việc xấu xa như vậy sau lưng tôi? Tống Ân Nhã, cô nên sớm thức tỉnh thôi, lại còn dám tỏ ra khẳng định như vậy, chỉ làm tôi thêm chán ghét."
Sự căm hận trong mắt anh, khiến cô ta nhói lòng!
Tống Ân Nhã thấy ánh mắt tàn nhẫn của anh, toàn thân giống như vô lực, các đầu khớp xương đều như bị bẽ gãy, như người điên, thì thào lập lại: "Không phải, không có khả năng!"
Người đàn ông này, luôn có bản lãnh như vậy, trong vòng ba câu, có thể khiến cho cô ta thương tích đầy mình.
"Nhưng mà, cũng cảm ơn cô đã nhắc nhở tôi, vẫn còn tồn tại một tai họa ngầm như vậy, tại thời điểm cho tiến hành thụ tinh nhân tạo tôi đã phái Mẫn Vũ ngầm tiêu hủy mấy thứ đó đi cả rồi!"
Nói xong, *** môi, bộ dạng ung dung thờ ơ nói: "Giấc mộng của cô, nên thức tỉnh rồi đấy nhỉ?"
Tống Ân Nhã chặt chẽ cắn môi, nức nở khóc thành tiếng.
Đâu chỉ là thức tỉnh...
Đã tan tành...
Sao lại thế....
Sao lại có thể như thế được?
Cô đã chuẩn bị kế hoạch lâu như vậy, vậy mà cứ như vậy đã bị anh phá vỡ rồi sao, làm cho cô như bị đẩy xuống vực sâu, xương cốt tan tành.
Trong thoáng chốc, Tống Ân Nhã ngẩng đầu nhìn thấy biểu cảm thờ ơ của Vân Thi Thi, cô ung dung thản nhiên như vốn chẳng có cuộc nói chuyện như vậy.
Đúng vậy.
Người này bây giờ chẳng khác gì như một vị công chúa cao cao tại thượng, được anh Mộ sủng ái nâng niu trên tay.
Anh Mộ dốc hết tâm sức, vì cô ấy "xây hẳn một tòa thành", bảo hộ cô ta ở trong đấy, cho dù Tống Ân Nhã có cố gắng thế nào thì cũng không thể gây tổn thương cho người này được.
Được sủng ái như vậy, chính là điều mà trước nay Tống Ân Nhã luôn mong muốn biết bao?
Cô cũng muốn làm một nàng công chúa vô lo vô nghĩ, hưởng thụ yêu mến của người đàn ông mà cô yêu, nhưng mà...
Giấc mộng của cô, có phải nên thức tỉnh rồi hay không?
Lời nói lạnh như băng của Mộ Nhã Triết vẫn văng vẳng bên tai.
Tống Ân Nhã giống như người điên, nhìn chằm chằm vào mắt anh, ôm trong lòng một tia hy vọng cuối cùng, hỏi: "Anh Mộ, em không cần anh phụ trách! Em thực sự không cần anh phụ trách, nên, cầu xin anh, cầu xin anh nói cho em biết, đừng tàn nhẫn như vậy, nói cho em biết, đứa con trong bụng này là của anh đi? Là bởi vì anh chán ghét nó cho nên muốn em phá bỏ nó, nên mới nói như vậy, phải không?"
Đối phương nói ra những lời này, bởi vì muốn cô ta tức giận, tự giác đi Pa' thai?!
Là như vậy đúng không?
Mộ Nhã Triết lạnh lùng nói: "Đừng nói đùa."
Đừng nói đùa!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc