Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1116

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Anh vốn đã biết việc Tống Ân Nhã mang thai thông qua Vân Thi Thi, nhưng anh muốn chính miệng cô ta nói ra việc này.
Cô ta không phải là muốn giữ thể diện sao, đã vậy thì dứt khoát đánh vỡ luôn chút tôn nghiêm cuối cùng của cô ta đi.
Đối với người mà anh đã không còn chút cảm tình thì anh luôn tàn nhẫn như vậy.
Tống Ân Nhã vẫn im lặng không nói, sắc mặt đỏ lên, đối diện Vân Thi Thi mà không biết nên mở miệng như thế nào.
Lần trước, cô ta còn lớn tiếng tuyên bố, cô ta và anh Mộ đã xảy ra tình một đêm nên mới có đứa bé này.
Đây chẳng qua chỉ là một loại kỹ năng gây chia rẽ.
Nhưng trên thực tế thì sao?
Vốn không tồn tại việc như vậy.
Ban đầu cô ta muốn hẹn một mình anh Mộ tới, muốn nhẹ nhàng mà làm, hy vọng anh sẽ vì cốt nhục của mình mà gánh vác trách nhiệm, rồi cho cô ta một câu trả lời hợp lý, đồng thời, gây mâu thuẫn tình cảm giữa anh và Vân Thi Thi.
Nhưng hiện giờ lại có sự xuất hiện của Vân Thi Thi, khiến cô ta không thể nào làm tròn được kế hoạch này!
Nếu như vừa mở miệng, sẽ hỏi tới nguồn gốc của đứa trẻ, cô ta biết trả lời ra sao?
Nếu như Vân Thi Thi không có ở đây, cô ta còn có thể bất chấp tất cả, dù sao cũng đã mang thai rồi, đoán rằng anh Mộ cũng sẽ không nỡ làm gì cô ta!
Chỉ là lúc này Vân Thi Thi lại ở đây, chẳng lẽ cô ta lại phải tự phủ định lời nói dối của mình?
Đó chẳng phải là tự tát vào mặt mình sao?!
Mộ Nhã Triết thấy vẻ mặt quẫn bách của cô ta, cảm thấy mất kiên nhẫn, châm một điếu thuốc để hút, chẳng biết là cố ý hay là vô tình, thoáng cái cả căn phòng đã tràn ngập mùi khói.
Tống Ân Nhã lập tức lo lắng, ngẩng đầu, thấy người đàn ông đối diện này lại đang dửng dưng nhả khói thuốc, trong lòng cô ta đang có đầy một bụng ấm ức, nên nước mắt cũng lập tức dâng lên.
"Anh Mộ, anh có thể không hút thuốc được không?... Em... em đang mang thai..."
"Mang thai?"
Mộ Nhã Triết cũng không vội dập thuốc, sắc mặt bình tĩnh nhìn cô ta bịt mũi, biểu hiện căng thẳng khiến anh vô thức thấy tức cười: "Em sao lại có thể mang thai được?"
"Em..."
Tống Ân Nhã lập tức nghẹn lời, không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào!
Có điều thật sự đáng thương thay cho Tống Ân Nhã, căn bản không biết rằng là hai người đang ngồi trước mặt cô ta hiện giờ vốn đã biết hết uẩn khúc đằng sau việc này, cô ta khó khăn nghĩ đủ cách để che giấu việc làm xấu xa của mình, nhưng trên thực tế, vài trò vặt vãnh này của cô ta đối với Mộ Nhã Triết mà nói, anh đã nắm rõ như lòng bàn tay rồi!
Hiện giờ chỉ là đang cố ý đùa bỡn cô ta mà thôi!
Tống Ân Nhã không dám hít sâu, che miệng và mũi lại, nước mắt cũng dưng dưng, vừa ngập ngừng vừa nghẹn ngào thốt ra sự thật: "Em mang thai... em mang thai con của anh..."
"Con của anh?"
Mộ Nhã Triết lạnh lùng cười, hỏi ngược lại: "Em làm sao mà có thai được?! Rõ ràng giữa chúng ta chưa từng phát sinh chuyện gì mà!"
Lời này của anh, chắc chắn là cố ý làm cô ta khó chịu!
Có điều đã tới nước này rồi, cô ta chẳng cần để ý tôn nghiêm hay thể hiện gì nữa, mọi ưu thế đã mất hết rồi, không bằng nói hết ra luôn!
Vua còn thua thằng liều, chẳng nhẽ còn gì phải sợ Vân Thi Thi nữa sao?
Tống Ân Nhã đột nhiên cười ngoan độc, ngẩng đầu chậm rãi nói: "Anh Mộ, em hẹn anh tới đây, chính là để nói chuyện này. Cách làm có chút không quang minh chính đại nên anh không cần phải hỏi tới làm gì! Nói chung... em đã mang thai..."
"Chuyện em mang thai... không cần phải biết là bằng cách nào, nhưng chính xác là em đã mang thai con của anh, hiện tại đứa bé đã được bốn tuần rồi, em hy vọng anh sẽ có trách nhiệm đối với nó!"
Cô ta vừa dứt lời, ngoài mặt thì Vân Thi Thi tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cười lạnh.
Cái người tên Tống Ân Nhã này, có thể nói ra một cách ngang nhiên như vậy sao?!
Còn muốn đòi hỏi trách nhiệm từ anh!
Dựa vào cái gì chứ?!
Không giải thích được nguồn gốc của đứa trẻ, còn muốn dùng nó để đòi quyền lợi?
Có phải là suy nghĩ đã quá ngây thơ rồi không?
Mộ Nhã Triết dập tắt điếu thuốc, cũng chẳng nóng lòng vạch trần, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, giả bộ kiên nhẫn nghe tiếp.
Tống Ân Nhã thấy không có phản ứng gì, trong lòng lại cảm thấy tự tin hơn chút ít, nhìn thoáng qua Vân Thi Thi rồi lại nhìn anh, tiện đà nói tiếp: "Em nghe người phụ nữ này nói rằng, anh vì cô ta mà từ bỏ chức gia chủ của nhà họ Mộ phải không? Nếu quả thực như thế, anh Mộ, anh điên rồi sao? Nhìn từ trên xuống dưới nhà họ Mộ, ai cũng vì vị trí này mà tranh tới đầu rơi máu chảy? Vậy mà anh có thể vì cô ta mà buông bỏ hết quyền thế và địa vị như vậy sao, sao anh lại nghĩ quẩn như vậy?"
Nghe câu hỏi này, Mộ Nhã Triết thờ ơ nói: "Nghĩ quẩn? Em sai rồi, đấy là do anh chán ngán vị trí đó, không can hệ gì tới cô ấy."
Tống Ân Nhã hết sức kinh ngạc.
Anh muốn bảo vệ Vân Thi Thi.
Lúc này anh còn muốn bảo vệ cô ta?
Anh từng đối với vị trí đó coi trọng biết bao?
Khi trước, vì đoạt được chức gia chủ của nhà họ Mộ, anh đã phải cố gắng vượt qua không biết bao nhiêu người, vậy mà bây giờ lại có thể buông bỏ một cách khẳng khái như vậy?
Đây không giống với tác phong của anh!
Ở trong lòng cô ta, anh cho tới bây giờ vẫn luôn là một người không từ thủ đoạn có dã tâm và năng lực bất phàm, quyết đoán mười mươi, nhưng hôm nay lại nói một câu đơn giản là "Anh chán ngán", tỏ ý từ bỏ.
Đây không phải là đang muốn bảo vệ cho Vân Thi Thi thì là gì?!
"Anh Mộ, cái gì gọi là chán ngán cái vị trí đó? Người phụ nữ này có thể không biết nhưng em vẫn luôn thấy điều đó ở trong mắt anh! Vì nhà họ Mộ vì tập đoàn tài chính Đế Thăng, anh đã bỏ không biết bao nhiêu công sức?! Anh làm sao có thể từ bỏ một cách dễ dàng như vậy? Nhất định là nhà họ Mộ đã đưa ra lựa chọn là giữa cô ta và vị trí gia chủ anh chỉ được chọn một! Anh biết không, suy nghĩ vội vàng như vậy của anh sẽ dẫn tới hậu quả gì hay không? Tâm huyết nhiều năm như vậy, vậy mà lại đổ sông đổ bể hết, anh thật sự cam tâm sao?"
Cam tâm?
Làm sao có thể cam tâm?
Chỉ là cùng lắm hiện giờ tạm buông bỏ nhà họ Mộ, không bao lâu sau anh nhất định sẽ lấy lại cả vốn lẫn lãi.
Vừa lúc này, người phục vụ lại không đúng lúc mà đẩy cửa đi vào, đem sữa và cà phê đặt lên trên bàn rồi đi ra ngoài.
Tống Ân Nhã tỉnh táo lại chút, bỗng nhiên miễn cưỡng cười, giống như là muốn động viên, nên cười nói với anh: "Nhà họ Mộ sở dĩ không thừa nhận cô ta, bởi vì thân phận của người này vốn không xứng với anh! Nhưng em thì khác, cha của em là thị trưởng của Thành phố, với địa vị của nhà họ Tống ở thủ đô và thế lực hậu thuẫn ở phía sau, anh vốn đã biết rồi. Nếu như em đến với anh, dựa vào thế lực của nhà mẹ đẻ, tương lai của anh sau này, chắc chắc sẽ càng rực rỡ hơn! Có thể là trước đây các vị trưởng bối có quyền cao chức trọng trong nhà họ Mộ còn có chút e dè. Nhưng hiện tại thì không như vậy nữa rồi, em đã mang thai con của anh, đứa bé này lại là con trai nữa. Nhà họ Mộ luôn chú trọng mẫu bằng tử quý (mẹ vinh nhờ con) chỉ cần em có thể vì anh mà sinh ra nó, địa vị của anh sẽ càng thêm vững chắc! Khi đó ai có thể lung lay được vị thế của anh?! Nhưng nếu anh cùng với người phụ nữ này ở cùng một chỗ, cô ta chỉ có thể trở thành gánh nặng của anh mà thôi!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc