Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1110

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Nhưng không hiểu ra sao, bỗng nhiên từ chức, vì sao chứ?!
Cô ta thật sự không nghĩ ra, tầm mắt lạnh lẽo mà độc ác bỗng nhiên rơi vào trên người Vân Thi Thi, hoài nghi ép hỏi, "Là cô chứ gì?"
"Ừ?"
"Đều là vì cô, đúng không?!"
Tống Ân Nhã vừa ấm ức vừa phẫn nộ rống lên, "Anh Mộ vì cô, mới từ chức đúng không?!"
Vân Thi Thi mím môi mỉm cười, cũng rất thẳng thắn thành khẩn thừa nhận.
"Đúng vậy."
Cô nói rất hai chữ này nhẹ nhàng, nhưng lại giống như khoan tim, khoan sâu vào tim Tống Ân Nhã.
Cô ta ngây ngẩn cả người không biết làm sao.
Anh Mộ vì cô, mà buông tha cho vị trí chủ nhân nhà họ Mộ?!
Sao có thể như vậy...
Người phụ nữ này, cuối cùng có sức hấp dẫn thế nào, có thể khiến người đầy dã tâm như anh Mộ, buông tha cho giang sơn rực rỡ của Mộ thị?!
Cô ta không tin!
"Vì sao... Vì sao lại như vậy..."
Tống Ân Nhã vẫn cảm thấy khó tin, không ngừng thì thào tự hỏi, lại không thể đưa ra đáp án gì.
Vân Thi Thi tốt bụng giải thích, "Bởi vì nhà họ Mộ muốn anh ấy cùng lựa chọn giữa tôi và Mộ thị. Cho nên, đây là lựa chọn của anh. Câu trả lời này, có khiến cô hài lòng không?"
"..."
Thấy Tống Ân Nhã hoàn toàn sửng sốt, Vân Thi Thi cũng không muốn nhàn hạ thoải mái ở chỗ này trò chuyện với cô ta, kéo bàn tay đang nắm ống tay áo của mình ra, đi thẳng.
"Ầm" một tiếng, cửa lập tức đóng lại.
Tống Ân Nhã không còn sức lực ngã ngồi dưới đất, hai mắt trống rỗng, cả người lập tức tiều tụy, mất hồn mất vía...
Vì sao?!
...
Vân Thi Thi nổ máy xe, ngồi trong xe, nhìn vào chiếu hậu, trong gương chiếu ngược ra một gương mặt mang vài phần trắng xanh.
Cô sửa lại tóc mai bị gió phất loạn của mình, vẫn khó có thể hiểu rõ ràng nỗi lòng phiền muộn của mình.
Không phải không đủ tin anh.
Cô tin tưởng, con người vô cùng quyết đoán, vô cùng có trách nhiệm, thậm chí vì cô, vứt bỏ quyền thế của đàn ông, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì có lỗi với cô.
Nhưng cuối cùng là thừa cơ hội thế nào, mà Tống Ân Nhã lại có thể thuận lợi mang thai con của anh?!
Thật ra cô đã từng xem qua báo cáo giám định như thế, bởi vì từng có kinh nghiệm, nên, cũng có chút hiểu biết với chuyện này.
Nói chung, tự mình xem xét thì không có khả năng làm giả, trừ phi quyền thế ngập trời, mới có năng lực như vậy.
Huống hồ, Tống Ân Nhã đã dám nói vậy, nếu muốn kiểm tra, thì có thể tùy thời làm giám định DNA lại, lời thề son sắt như vậy, không giống như đang nói dối.
Cô ta thật sự mang thai, mang thai con của anh.
Kết quả đối chiếu, chứng minh quan hệ vô cùng rõ ràng.
Cô không biết Tống Ân Nhã đã dùng thủ đoạn gì, nhưng vừa nghĩ đến trong bụng của cô ta mang con của người đàn ông cô yêu thương, thì cảm thấy mình như đang nuốt vô số chiếc xương cá, chẹn ngang cổ họng, vô cùng đau khổ.
Cô vẫn không thể thoải mái tự nhiên như mặt ngoài.
Chỉ là, Vân Thi Thi làm thế nào cũng không đoán được mục đích của Tống Ân Nhã.
Chỉ đơn giản là nghĩ mang thai con của anh, xuống tay từ chỗ cô, châm ngòi quan hệ giữa họ, khiến giữa hai người bọn họ sinh ngăn cách, tình cảm bị chia rẽ.
Đương nhiên cô sẽ không để cho cô ta được như ý, đạt tới mục đích!
Nhưng có một số việc, nghĩ mãi mà không ra.
Cô còn chưa mạnh mẽ đến mức, có thể khống chế tự nhiên cảm xúc của mình.
Vân Thi Thi hít một hơi khí lạnh thật sâu, cầm tay lái, đạp chân ga.
Sau khi về đến nhà, mới vừa mở cửa, thì thấy Mộ Nhã Triết ngồi trên ghế sofa, cúi đầu lật báo.
Dưới ánh sáng ấm áp, khuôn mặt đẹp trai của anh, có vẻ yên tĩnh mà hấp dẫn.
Trở về từ tập đoàn, đến nhà, hai bánh bao nhỏ nghe nói mẹ sắc mặt vội vàng rời khỏi, vừa gọi điện thoại cho cô, biết cô đang trên đường về nhà, dặn dò vài câu, ngồi trở lại ghế sofa, lật xem báo kinh tế và tài chính mới mua.
Giống như anh anh dự đoán, suốt cả một ngày đã qua, bên Mộ thị không truyền ra bất kì động tĩnh gì.
Có lẽ, bộ phận quan hệ xã hội đang căng thẳng chuẩn bị, có lẽ đến ngày mai, lại có lẽ là ngày hôm sau nữa, đại khái Mộ thị sẽ công bố tin tức anh từ chức.
Đại khái, hiện tại Mộ Lâm Phong đang sứt đầu mẻ trán, xử lý như vậy, làm thế nào hạ tầm ảnh hưởng của chuyện này xuống mức thấp nhất, là chuyện hiện giờ ông ta băn khoăn nhất.
Giờ phút này, sợ là đã là hận anh đến nghiến răng nghiến lợi rồi!
Mộ Nhã Triết nghe tiếng mở cửa, đã thấy người phụ nữ nhỏ bé của mình trở về nhà, mỉm cười nói, "Sao về trễ như vậy?"
Vân Thi Thi đứng ở cửa, cũng không có vì ân cần thăm hỏi như ngày thường, mà vui mừng khôn xiết, cô tựa vào cửa, tiện tay quăng chìa khóa xe trên bàn, sau đó, cứ tựa trên cửa như vậy, cúi đầu, dáng vẻ cô đơn mà bất lực.
Giờ phút này, trạng thái của cô, có thể dùng câu mây sầu sương thảm để hình dung!
Cúi đầu nhỏ, mặt co mày cáu, Mộ Nhã Triết cũng là thấy mờ mịt, cũng không biết người phụ nữ nhỏ bé này ở bên ngoài bị chọc gì mà tức giận như vậy, rầu rĩ không vui như vậy!
Trên thực tế thì sao?
Dọc theo đường đi, cô luôn an ủi chính mình, nhưng vẫn cảm thấy đau khổ.
Mặc dù trước mặt Tống Ân Nhã, tư thái của cô tự tin kiêu ngạo, không chút lưu tình một phen chế nhạo cô ta, xoay người, cô chỉ còn một mình, thì cố gắng an ủi tâm trạng của mình!
Cùng lúc, đứng trên lập trường của Mộ Nhã Triết, lặp đi lặp lại với mình, anh không có khả năng phản bội cô.
Nhưng cùng lúc, nghĩ đến việc Tống Ân Nhã mang con của anh, lại cảm thấy lòng vừa chua xót, vừa ghen tị!
Trong lòng cảm thấy không cân bằng!
Đồng thời, cảm thấy vô cùng ấm ức!
Dù sao, thử nghĩ mà xem, người phụ nữ đáng ghét kia, ỷ vào việc mang thai con của người đàn ông nhà mình, ngay mặt bức vua thoái vị, dù là ai cũng không thể điều chỉnh tâm trạng được!
Dù anh tự giữ mình, nhưng sao có thể nghĩ đến việc Tống Ân Nhã dám lợi dụng thủ đoạn đê hèn, trộm tinh, hoàn thành việc thụ tinh nhân tạo?!
Mộ Nhã Triết phát hiện sự không thích hợp của cô, đứng dậy, đi đến trước mặt cô, lại thấy cô từ đầu đến cuối luôn cúi đầu, không nói một lời, tâm trạng vô cùng nặng nề.
"Làm sao vậy?"
Anh hỏi.
Bỗng nhiên mặt Vân Thi Thi không chút thay đổi mà đẩy anh ra, đi tới trước bàn ăn, tự mình rót một cốc nước sôi để nguội, uống vào trong bụng.
Mãi đến lúc uống hết một cốc nước, tâm trạng cuối cùng bình tĩnh một chút, đợi cho cảm xúc ổn định một chút, cô ngẩng đầu, nhìn người đàn ông chẳng biết lúc nào đã ngồi xuống bên người cô, vẻ mặt vẫn không thay đổi, mở miệng: "Hôm nay, Tống Ân Nhã hẹn gặp em."
"Cô ta?"
Mộ Nhã Triết cũng thấy ngoài ý muốn, "Cô ta về thủ đô rồi hả?"
"Xem ra tin tức của anh cũng chưa nhanh nhạy lắm!"
Không biết vì sao, cô lời nói ra, cũng mang theo kim châm, như là không thoải mái của cô, nhất định phải để cho anh gánh vác một chút, trong lòng mới có thể dễ chịu hơn.
Người đàn ông giận quá hóa cười, từ sau việc từ chức tối hôm qua, hiếm khi mừng rỡ thoải mái cả người, không có những chuyện khiến người ta phiền não của công ty, bởi vậy, kiên nhẫn trên sự nghiệp, di chuyển hết lên người cô, mặc dù trong lời của cô lộ ra chút gai góc, anh cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy vui vẻ mà cười rộ lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc