Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1104

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Bởi vậy, đối với bất cứ người lạ nào cô ta đều rất cẩn thận.
Chỉ là nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng tràn đầy vui mừng ấy, trong lòng Mộ Yến Thừa lập tức trầm xuống!
Cô ta không biết, lần này anh ta tới là để ngả bài, chia tay với cô ta?
Mộ Yến Thừa “Ừm” một tiếng: “Tinh Tuyết, là anh, mở cửa.”
Cửa rất nhanh được mở ra.
Mộ Yến Thừa đi vào, cửa vừa khép lại, Mạnh Tinh Tuyết đã lao vào lòng anh ta, hai tay vòng ôm lấy gáy rồi hôn lên môi anh ta.
Nụ hôn nóng bỏng, động tình lập tức cuốn hút được Mộ Yến Thừa.
Mộ Yến Thừa ôm lấy thân hình trong ***, đáp lại nụ hôn của cô ta.
Nụ hôn kết thúc, cô ta rúc vào lòng Mộ Yến Thừa, giọng nói có vài phần nghẹn ngào: “Yến Thừa, em nhớ anh, rất nhớ anh…”
Trong giọng nói tràn ngập bất lực và quyến luyến, làm cho Mộ Yến Thừa cảm thấy hoảng hốt, lại sinh ra vài phần dao động!
Dường như anh ta cũng không muốn hoàn toàn đoạn tuyệt mối quan hệ này!
Sau cuộc điện thoại lạnh như băng, vốn anh ta đã lập xong kế hoạch, vào tới cửa, nhìn thấy cô ta, câu đầu tiên sẽ là: “Chúng ta chia tay đi.” Sau đó thanh toán rõ ràng, cho cô ta một khoản phí chia tay kha khá, về sau không còn thiếu nợ gì nhau nữa.
Dọc đường đi, trong lòng anh ta đã quyết định, diễn đi diễn lại lời nói này mười mấy lần, giờ phút này lại như bị mắc kẹt trong cổ họng.
Có lẽ vì gặp mặt, không giống như nói chuyện qua điện thoại, thân thể ôn hương nhuyễn ngọc kia kề sát trong lòng, không khó khăn để cảm nhận nhiệt độ trên cơ thể ấy, sự tiếp xúc thân mật như vậy làm lòng Mộ Yến Thừa nảy sinh quyến luyến với cô ta, cho nên không hề dễ dàng mở miệng chút nào!
Vẫn là muốn cô ta.
Dường như chỉ với thân thể cô ta, Mộ Yến Thừa mới sinh ra cảm giác hứng thú nhiều như vậy.
Anh ta cũng không rõ rốt cuộc người phụ nữ này có khả năng gì, nhiều lần ở bên cô ta, anh ta lại động tình mà nghĩ, cho dù kết hôn cũng được, nhưng sau khi kết hôn vẫn muốn giữ cô ta lại bên mình!
Mặc dù không danh không phận, vẫn muốn giữ lấy cô ta.
Nhưng trước mắt, hoàn toàn không phải lúc.
Ít nhất là trước khi anh ta kết hôn, vẫn nên đoạn tuyệt quan hệ với người phụ nữ này.
Có điều lúc này, sinh lý lại nhanh hơn lý trí một bước, Mộ Yến Thừa động tình hôn cô ta, cởi bỏ quần áo trên người cô ta, mỗi tế bào trên cơ thể đều đang kêu gào muốn người con gái này.
Mạnh Tinh Tuyết có chút thẹn thùng đẩy anh ta ra, hờn dỗi nói: “Yến Thừa, đừng, em có chuyện muốn nói với anh…”
“Có chuyện gì, không nói được trên giường sao?”
Anh ta nói lời ái muội như vậy lại làm cô ta hết hồn.
Mắt thấy anh ta sắp sửa làm tới, Mạnh Tinh Tuyết lập tức cầm lấy tay Mộ Yến Thừa, hơi dùng lực, mu bàn tay nổi gân xanh.
Anh ta có chút ngoài ý muốn trừng mắt nhìn cô ta, dừng lại động tác, nhéo nhéo mi tâm: “Sao vậy? Không muốn à?”
Anh ta nghĩ, trước khi chia tay, ít nhất cũng lên giường một lần.
Coi như một lần triền miên cuối cùng.
Xong việc rồi ngả bài với cô ta cũng không muộn!
Nhưng dường như cô ta cực kỳ kháng cự, trên mặt tràn ngập miễn cưỡng.
Cái này không giống cô ta.
Nếu là trước đây, lúc này cô ta phải nhiệt tình như lửa mới đúng.
Hiện giờ lại có vẻ không có hứng thú.
“Thế nào?”
Mộ Yến Thừa chăm chú nhìn cô ta: “Hôm nay hình như em cực kỳ phản đối anh.”
“Không phải…”
Mặt cô ta càng lúc càng đỏ lên: “Chỉ là em có chuyện muốn nói với anh thôi!”
“Chuyện gì?”
Mộ Yến Thừa có vẻ cực kỳ không kiên nhẫn, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì, em nói đi.”
"Yến Thừa..."
Mạnh Tinh Tuyết xoắn xuýt cắn môi một hồi, khuôn mặt có phần e lệ nói: “Em mang thai rồi.”
Em mang thai rồi…
Mộ Yến Thừa lập tức ngớ ra.
...
“Ha ha, Vân Thi Thi, tôi mang thai rồi!”
Cùng lúc đó, tại quán cà phê ở trung tâm thành phố, Tống Ân Nhã đắc ý ngồi trước mặt Vân Thi Thi, như thể một người chiến thắng, mỉm cười tuyên bố với cô: “Cái thai trong bụng tôi, là con của anh Mộ.”
Vân Thi Thi ngây người nhìn cô ta, giọng nói của Tống Ân Nhã gần như tàn nhẫn, như thể một lời nguyền, trong nháy mắt đóng đinh cô trên cây thánh giá.
Khi Tống Ân Nhã nói xong, lập tức cô cảm thấy toàn bộ thế giới đều vô cùng u ám.
Mấy tiếng trước, có một cú điện thoại từ số máy lạ đánh thức cô dậy.
Cô vừa mới ngủ trưa đã bị tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức, nhìn thoáng qua điện thoại, là một số máy lạ.
Cô có chút hoài nghi ấn nhận cuộc gọi, bên kia truyền đến giọng nói âm u tăm tối của Tống Ân Nhã: “Vân Thi Thi!”
Vân Thi Thi lập tức tỉnh ngủ.
“Tống Ân Nhã?”
Cô nhận ra trong giọng của Tống Ân Nhã có sự cao ngạo, khinh miệt, có ý thù địch rõ ràng, hơn nữa không hiểu sao còn lộ ra sự đắc ý.
Vân Thi Thi lập tức ngồi dậy, thoáng cái sắc mặt đã chuyển lạnh.
“Tống Ân Nhã, tôi nghe nói cô mất tích, chắc không phải là chột dạ, chẳng qua là chạy trốn thôi, đúng không?”
“Vân Thi Thi, tôi có một tin muốn thông báo với cô!”
Tống Ân Nhã không thèm để ý tới lời chế nhạo của cô, mà trực tiếp khiêu khích đưa ra chiến thư: “Buổi tối tám giờ, quán cà phê Queen ở trung tâm thành phố, không gặp không về!”
Nói xong, cũng không giải thích gì thêm mà trực tiếp cúp điện thoại.
Không biết cô ta còn muốn giở thủ đoạn gì nữa!
Vân Thi Thi hoàn toàn không muốn để ý tới, nhưng đến bảy giờ tối, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại tò mò không biết rốt cuộc Tống Ân Nhã muốn nói với cô chuyện quan trọng gì!
Nhìn đồng hồ trên tường, cô đứng ngồi không yên.
Cô nghĩ nếu Tống Ân Nhã hẹn cô ở trung tâm thành phố, vậy cũng không cần lo cô ta định giở trò gì.
Huống hồ, cô vốn còn có một món nợ muốn tính toán với cô ta.
Sáng sớm Mộ Nhã Triết đã đi ra ngoài, bảo là cần thảo luận một số vấn đề quan trọng với cấp dưới.
Bảy giờ vẫn chưa về nhà, xem ra cũng không ăn cơm tối ở nhà.
Vì thế, Vân Thi Thi dặn dò hai tiểu bảo bối vài câu rồi vội vàng ra ngoài.
Đến quán cà phê, Tống Ân Nhã đã sớm tới rồi, người phục vụ dẫn cô đến phòng bao, vừa mở cửa ra đã thấy một gương mặt đã lâu không gặp.
“Vân Thi Thi, cô đến rồi.”
Đáng ngạc nhiên là nhìn thấy cô, trên mặt Tống Ân Nhã cũng không thể hiện địch ý quá mức, có chút không giống bình thường.
Đổi lại là trước kia, vừa nhìn thấy cô, khẳng định cô ta đã hận đến nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt sắc nhọn giống như độc xà vậy, hận không thể *** cô ngay lập tức!
Nhưng hôm nay lại không như vậy.
Cô ta duyên dáng nở một nụ cười tao nhã, đôi mắt sáng ngời, gương mặt trang điểm đơn giản, khác hẳn khuôn mặt dày phấn trước kia, đôi môi hồng hào, có vẻ cực kỳ trong sáng thuần khiết, lại lộ ra vẻ quyến rũ.
Tống Ân Nhã ngồi trên ghế, thấy cô đến thì lịch sự đưa tay mời cô ngồi xuống.
Điều này càng làm cô nghi ngờ hơn.
Nhưng cô vẫn nhịn xuống sự tức giận khi vừa nhìn thấy cô ta.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc