Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1103

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mạnh Tinh Tuyết giật mình.
Cũng là ngày đó, Mộ Yến Thừa tự lộ ra thân phận của mình trước mặt cô ta.
Lúc này cô ta mới biết, thì ra người bạn trai mà cô ta đã qua lại hai năm không chỉ là một cậu ấm nhà khá giả mà còn có thân phận cao quý như vậy.
Nhưng mà lời của Mộ Yến Thừa quả thực khiến người ta đau thấu tim, cô ta vốn dĩ yêu Mộ Yến Thừa đến mức ỷ lại vào anh ta, lúc nghe anh ta nói vậy thì trong lòng như hóa thành nắm tro tàn, cả trái tim đều tan nát.
Thì ra, người đàn ông này ở cùng cô ta không phải là vì yêu cô ta.
Nói thích cô ta sao?
Nhưng nguyên nhân thực sự là thế nào chứ?
Nói đi nói lại, người đàn ông này yêu nhất chẳng phải chính là bản thân anh ta sao?
Nhưng điều này nói ra còn chẳng phải là chuyện đương nhiên à?
Con người chính là loài sinh vật ích kỷ, ai cũng yêu bản thân mình nhất, bởi vậy mới coi tình yêu là thứ để thỏa mãn Dụς ∀ọηg của chính mình.
Kể từ ngày đó, Mạnh Tinh Tuyết bắt đầu tự nhủ với bản thân đừng có coi trọng tình yêu, nên thừa dịp còn trẻ mà đạt được thứ mình muốn.
Thế nhưng cô ta vẫn không cách nào buông xuống được.
Hai năm, tình cảm cô ta dành cho Mộ Yến Thừa đã vô cùng sâu đậm, không cách nào dứt bỏ được. Cô ta thực sự rất yêu Mộ Yến Thừa, cho dù đã nhìn rõ bản chất xấu xa của anh ta thì cô ta vẫn giống như người bị bỏ bùa mê, vẫn như con thiêu thân lao vào lửa, vẫn toàn tâm toàn ý đi theo anh ta.
Bình thường Mộ Yến Thừa có yêu cầu rất cao với cô ta, đòi hỏi người phụ nữ của mình phải sạch sẽ, không cho cô ta dính líu gì với giới người mẫu, không cho cô ta tiếp xúc gần gũi với người khác giới, không cho cô ta xuất đầu lộ diện, không cho cô ta tiết lộ thân phận của anh ta...
Mặt khác, Mộ Yến Thừa cũng không thích bị người khác quản thúc, anh ta cảnh cáo Mạnh Tinh Tuyết, nếu không có chuyện quan trọng thì tuyệt đối không được gọi điện cho anh ta.
Bao giờ anh ta nhớ đến, hoặc bỗng dưng muốn gặp Mạnh Tinh Tuyết thì sẽ gọi điện thoại cho cô ta.
Về phần sinh hoạt, anh ta cho Mạnh Tinh Tuyết một tấm thẻ, nói mật mã cho cô ta biết, mỗi tháng bỏ vào đó chừng hơn mười vạn, tháng nào mà tâm trạng anh ta tốt thì trong thẻ sẽ có thêm mấy chục vạn.
Mấy chục vạn này không dính líu gì đến trang sức hay túi xách hàng hiệu, son môi, nước hoa các kiểu.
Mạnh Tinh Tuyết có cảm giác như thể từ sau khi xảy ra chuyện lần đó, hai người vốn dĩ là yêu nhau, bây giờ lại thấy chính mình giống như con chim hoàng yến bị nuôi nhốt trong Ⱡồ₦g, có cảm giác bị người ta bao dưỡng.
Cô ta cực kỳ ghét cái cảm giác này.
Cô ta không giống như mấy người phụ nữ ham mê vật chất, cô ta không có vọng tưởng gì đối với chuyện trèo cao, một bước lên mây, cô ta chỉ hy vọng gả cho một người đàn ông có gia cảnh bình thường, sau đó thì toàn tâm toàn ý yêu thương chồng mình.
Lúc trước cô ta bước vào giới người mẫu chẳng qua là vì gia cảnh bần hàn, hơn nữa cô ta cũng có vốn liếng trời sinh, dại gì mà không tận dụng.
Ngay từ đầu cô ta đã không rành sự đời, đến khi nhìn thấy đủ loại quy tắc ngầm thì bắt đầu sợ hãi, tìm cách tránh xa cái vòng luẩn quẩn kia.
Chính là vào thời điểm đó, cô ta gặp được Mộ Yến Thừa.
Cô ta đã nghĩ, anh ta chính là người đàn ông đã được ông trời định sẵn dành cho cô ta!
Sau khi quen nhau, cô ta không phải lo lắng đến chuyện ăn mặc, nhưng trong lúc nhàn rỗi vẫn kiên quyết đòi đi tìm một công việc, hy vọng có thể tự nuôi chính mình.
Hơn nữa, cô ta còn học nấu nướng, học làm việc nhà, muốn bản thân trở nên tốt hơn, hy vọng sau khi gả cho Mộ Yến Thừa thì có thể làm một người vợ tốt giúp chồng dạy con, đó chính là nguyện vọng lớn nhất của cô ta.
Khi đó, Mộ Yến Thừa cảm thấy rất ngạc nhiên!
Mạnh Tinh Tuyết không phải là người phụ nữ đầu tiên được anh ta bao dưỡng.
Cô ta không phải người phụ nữ đầu tiên anh ta bao nuôi.
Từ khi anh ta bước chân vào đời, đã từng bao dưỡng biết bao phụ nữ, dù không biết thân phận của anh ta, những cô gái đó chỉ cần thấy anh ta ra tay hào phóng, người nào mà không mong quấn lấy anh ta, muốn quần áo của nhãn hiệu nổi tiếng, muốn túi sách, muốn kim cương, muốn đồ xa xỉ, cái gì cũng có, đến khi chia tay, dã tâm vẫn bừng bừng cố kiếm một cái giá trên trời làm phí chia tay.
Nhưng người phụ nữ này thật kỳ lạ.
Rõ ràng tháng nào anh ta cũng gửi cho cô ta mấy chục vạn, nhưng cô ta vẫn ở cái chung cư bình thường như trước, cách ăn mặc cũng thực sự bình thường, không đua đòi các thương hiệu cao cấp, càng không dùng túi xách hàng hiệu, nghe nói cô ta có hai tài khoản, Mộ Yến Thừa tò mò, kiểm tra một lượt tài khoản ngân hàng đã cho cô ta, sinh hoạt phí hàng tháng ngoại trừ tiền thuê nhà, điện nước ăn uống chi tiêu cơ bản, còn lại gần như không có động đến.
Người phụ nữ này!
Thật khác biệt.
Mộ Yến Thừa nghĩ rồi cười nhạt.
Chẳng lẽ, cố ý làm ra bộ dạng này để làm anh ta cảm thấy hứng thú sao?
Tự kiềm chế ham muốn của mình, cố tỏ ra là một cô gái không màng tiền tài, làm bộ thành một phụ nữ hiền lương thục đức, để cho anh ta hài long, muốn chiếm lấy lòng anh ta?
Có khả năng sao?
Trong tương lai hôn nhân của anh ta phải lấy gia tộc làm trọng, vợ anh ta, nhất định phải có xuất thân danh môn thế gia, hoặc cũng phải là hào môn thế phiệt, không thì cũng phải dòng dõi thư hương.
Anh ta và một người phụ nữ bình thường như vậy, căn bản là không có khả năng.
Điều anh ta để ý, cùng lắm chỉ là sắc đẹp của cô ta, tuổi xuân của cô ta, sự dịu dàng ôn nhu của cô ta, trừ những điều này ra, anh ta không tìm được bất cứ điểm gì khiến mình phải bận lòng.
Đến lúc chơi chán rồi thì tàn cuộc, để cho cô ta một khoản phí chia tay, đã là ân huệ lớn nhất của anh ta đối với người phụ nữ này rồi!
...
Tám giờ tối, Mộ Yến Thừa đúng giờ xuất hiện tại cửa chung cư của cô ta.
Chung cư Quốc Tế Phong Thần đã đi vào sử dụng tám năm, cũng không tính là cũ nát, nhưng so sánh với những căn hộ cao cấp anh ta đã xem cho cô ta thì chỗ này tuyệt đối là khó coi.
Lúc đi vào thang máy, đèn chiếu sáng trên đầu nhấp nháy chợt sáng chợt tắt, cảnh tượng có chút giống như cảnh trong phim kinh dị vậy.
Tầng 18, Mộ Yến Thừa ra khỏi thang máy, đi đến trước cửa, vừa muốn gõ cửa lại chợt dừng lại.
Lần này anh ta tới là muốn ngả bài với cô ta, cho dù cô ta muốn gì cũng nhất định phải đoạn tuyệt sạch sẽ mối quan hệ này.
Hai năm này của cô ta có thể nói là những gì tươi đẹp nhất của thanh xuân, đều đã dâng hiến cho anh ta.
Đúng thế, anh ta cũng không phải người vô tình vô nghĩa, lần này ngả bài với cô ta, cũng sẽ đảm bảo dành cho cô một số lợi ích, đủ để cô ta mua được một căn hộ tốt ở thủ đô này, một chiếc xe sang trọng, hơn nữa còn không cần lo ăn lo mặc trong mười năm tới.
Đối với phụ nữ, từ trước đến nay anh ta luôn rất hào phóng, huống chi hai năm nay cũng không phải là không có chút tình cảm nào, nói muốn đoạn tuyệt liền đoạn tuyệt, đúng là vẫn có chút không nỡ.
Anh ta cũng không phải loại người keo kiệt đến độ trực tiếp phủi tay tiêu sái bỏ đi.
Nghĩ đến đây, Mộ Yến Thừa nhẹ nhàng gõ cửa, rất nhanh đã nghe thấy bên trong truyền đến một loạt tiếng bước chân, rồi một giọng phụ nữ cẩn thận truyền tới.
“Là Yến Thừa phải không?”
Nghe ra được, trong giọng nói này có vài phần vui mừng và chờ mong, cũng chứa vài phần cảnh giác.
Trị an nơi này cũng không tốt lắm, có lẽ vì có chút hẻo lánh lại tụ tập một lượng lớn người dân lao động cấp thấp, còn ở cách phố đông không xa, nên có rất nhiều tên côn đồ cũng thuê nhà ở đây.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc