Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1100

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mộ Yến Thừa không cách nào nuốt trôi cục tức kia, nói: "Lời này đúng là hoang đường! Chuyện anh hai có thể làm tốt, sao tôi có thể không làm tốt? Anh hãy chống mắt lên mà xem, tôi nhất định sẽ làm tốt hơn cả anh ta!"
Mẫn Vũ ôn hòa nói: "A? Vậy thì tôi mỏi mắt trông chờ rồi. Đến lúc đó, nếu Mộ thị gặp rắc rối gì thì cũng đừng như con chó lưu lạc ngoài đường, chạy đến trước mặt tổng giám đốc Mộ mà vẫy đuôi xin thương hại. Nhưng mà cũng phải nói đến điều kiện tiên quyết đã, đợi đến khi anh chính thức nhậm chức rồi hẵng nói đến chuyện này! Mặc dù anh là người có khả năng được chọn ngồi lên vị trí này nhất, nhưng chưa chắc anh đã có thể ngồi lên cái ghế tổng giám đốc này đâu! Có sức lực ở đây ra vẻ như vậy, chi bằng tự nhìn lại năng lực của mình đi!"
Lời này đúng là một sự nhục nhã dành cho Mộ Yến Thừa.
Đàn ông đều có một phần tính cách nóng nảy, huống hồ là ở cái tuổi huyết khí sôi sục như Mộ Yến Thừa, lại cộng thêm thân phận và địa vị của anh ta, làm sao có thể để cho một người như Mẫn Vũ ba lần bảy lượt nhục nhã mình như vậy.
Vừa nghe đến đây, Mộ Yến Thừa đã không cách nào kìm nén được cơn giận nữa, ba chân bốn cẳng lập tức xông lên trước, nắm lấy bả vai của Mẫn Vũ, giận dữ xách vạt áo của anh ta, giơ cao nắm đấm hướng vào mặt anh ta.
Nhưng Mẫn Vũ không hề sợ hãi trước sự uy hiếp của Mộ Yến Thừa, ngược lại anh ta còn trừng mắt lên nhìn nắm đấm đang hướng thẳng vào mắt mình, cuối cùng dừng lại ngay trước mặt anh ta.
Từ đáy lòng Mộ Yến Thừa vẫn hết sức kinh ngạc trước sự can đảm của Mẫn Vũ, thấy nắm đấm đã đến trước mặt mà vẫn không hề tránh né, hơn thế còn quật cường trợn mắt nhìn lại anh ta.
Anh ta càng tức giận không chỗ phát tiết.
Lồng *** anh ta lên xuống không ngừng, không nén nổi cơn giận, nhưng nhìn đến Mẫn Vũ lại thấy trong ánh mắt kia giống như không thèm coi anh ta ra gì.
Mộ Yến Thừa thét lên như kẻ điên: "Thằng khốn, tao cảnh cáo mày, đừng có nhìn tao bằng ánh mắt đó! Mày đừng có hỗn láo trước mặt tao! Tao nói trước cho mà biết, đợi tin Mộ Nhã Triết từ chức được công bố, tao sẽ lập tức nhậm chức! Mày biết việc này có nghĩa là gì chứ? Có nghĩa là cả cái tập đoàn tài chính này đều nằm trong tay tao! Cho dù tao chưa nhậm chức thì cũng không đến lượt cái đồ ti tiện như mày đến khinh thường tao, hiểu chưa hả?"
Mẫn Vũ hừ lạnh một tiếng, đương nhiên vẫn chẳng thèm coi anh ta ra gì.
Lúc Mộ Yến Thừa đang chuẩn bị trừng trị cái kẻ không biết trời cao đất rộng này thì từ ngoài cửa lại truyền đến giọng điệu tức giận của Mộ Lâm Phong.
"Yến Thừa, cháu đang làm cái gì thế hả?"
Mộ Yến Thừa vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Mộ Lâm Phong đang đứng ngay cửa, nhìn thấy một màn này thì nhíu chặt mày.
Vừa rồi lúc Mẫn Vũ vào không đóng chặt cửa, Mộ Lâm Phong đang đến phòng họp, nhìn thấy cánh cửa khép hờ thì còn tưởng rằng Mộ Nhã Triết quay lại công ty.
Vừa đẩy cửa ra lại nhìn thấy một màn này, trong lòng hết sức thất vọng.
Thằng nhóc này đến công ty làm cái quái gì?
Ông ta còn vui mừng trong lòng, cho rằng Mộ Nhã Triết đã nghĩ thông, đã hối hận rồi nên mới quay lại công ty, thế nhưng mở cửa ra lại thấy Mộ Yến Thừa, ông ta không tránh khỏi thất vọng.
Mộ Yến Thừa nhìn thấy ông ta thì lập tức thu tay về, chột dạ đứng sang một bên, thu lại vẻ tức giận, cười cười với Mộ Lâm Phong: "Chú hai!"
Mẫn Vũ cũng lễ phép chào hỏi Mộ Lâm Phong, thái độ cũng coi như là cung kính: "Ngài Mộ!"
Mộ Lâm Phong gật gật đầu, ra lệnh: "Anh ra ngoài trước đi."
Mẫn Vũ gật gật đầu, lập tức đi ra ngoài.
Mộ Yến Thừa có chút mất tự nhiên, Mộ Lâm Phong chậm rãi đi đến, nhìn xung quanh căn phòng một lượt, sau đó ánh mắt nghiêm túc rơi lên trên người anh ta: "Tại sao cháu lại chạy đến công ty?"
"Cháu..."
Mộ Yến Thừa khó lòng giãi bày, ấp a ấp úng, cũng không biết nên giải thích thế nào, sao Mộ Lâm Phong có thể không nhìn ra chút dã tâm đó của anh ta chứ?
Mộ Lâm Phong yên lặng nhìn anh ta một hồi lâu, thấy anh ta xoắn tay không giải thích được thì lại đưa mắt nhìn khắp phòng một lượt nữa, thấy tách trà Đại Hồng Bào mà Mộ Yến Thừa vừa pha lúc nãy, hơn nữa trên ghế xoay bên cạnh bàn làm việc cũng có dấu vết vừa có người ngồi lên đó, trên giá sách cũng có mấy quyển bị sắp xếp lộn xộn.
Xem ra thằng nhóc này đã đến đây một lúc lâu rồi.
Trong lòng ông ta biết rõ Mộ Nhã Triết có bệnh sạch sẽ cực kỳ nghiêm trọng, ngoại trừ lần đó ra, bình thường căn phòng này đều hiếm khi cho phép người khác đi vào, lúc nào trong phòng cũng sạch bong không một hạt bụi, tất cả đồ đạc đều được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, cho dù người không có mặt thì ghế cũng được đặt gọn gàng bên cạnh bàn làm việc.
Chỉ nhìn qua đã hiểu rõ mọi việc.
Dù sao thì Mộ Lâm Phong cũng là một kẻ lõi đời, đã tiếp xúc với đủ kiểu người, huống hồ ông ta còn nhìn Mộ Yến Thừa lớn lên, trong lòng anh ta đang nghĩ cái gì, sao ông ta có thể không đoán ra?
Căn bản là chỉ cần một cái liếc mắt, ông ta đã biết rõ trong lòng Mộ Yến Thừa đang định làm gì!
Hiện giờ Mộ Nhã Triết chỉ vừa mới từ chức tổng giám đốc, thằng nhóc này đã nóng lòng xông vào văn phòng tổng giám đốc.
Thằng nhóc Mộ Yến Thừa này, nói là mưu mô thì đúng là có mưu mô, nhưng còn lâu mới sánh được với Mộ Nhã Triết!
Chẳng cần mất công mất sức, ông ta đã biết tỏng anh ta đang nghĩ gì!
Phần dã tâm kia biểu hiện quá mức rõ ràng.
Mộ Yến Thừa này là đang cho rằng sau khi Mộ Nhã Triết từ chức thì cái ghế tổng giám đốc Mộ thị sẽ thuộc về mình sao? Anh ta cho rằng ngoài mình ra thì không còn có ai khác nữa sao?"
Mộ Lâm Phong không có biểu cảm gì, chỉ nghiêm túc nhìn anh ta, giọng điệu khiển trách: "Yến Thừa, anh hai cháu chỉ vừa mới từ chức tổng giám đốc hôm qua, bây giờ cháu đã xông vào trong văn phòng tổng giám đốc, bao nhiêu ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào cháu như vậy, không thể tránh khỏi bị người ta đàm tiếu! Chú thấy cháu vẫn nên biết điều một chút thì tốt hơn! Nếu không, để chuyện này truyền ra ngoài, người bên dưới không biết lại cho rằng cháu ép anh mình thoái vị, như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến cháu sau này!"
Lời này của Mộ Lâm Phong vừa thốt ra, Mộ Yến Thừa đã đứng sững tại chỗ, mở to hai mắt nhìn ông ta, trong lòng vô cùng vui sướng, nói thế nào thì cũng cảm thấy trong lời này có ý tứ sâu xa!
Chú hai nói như vậy là đang lo lắng hành động của anh ta hôm nay sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt trong công ty sao?
Điều này chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ rằng chú hai cũng có ý nâng đỡ anh ta phải không? Nếu không thì cần gì phải lo lắng ảnh hưởng tốt hay không tốt chứ?
Rõ ràng là coi trọng anh ta nên mới có lòng nhắc nhở anh ta một câu như vậy.
Mộ Yến Thừa cũng không biết thế nào gọi là biết điều, trên mặt lại cười hớn hở.
Thế nhưng thái độ của Mộ Lâm Phong lại đột nhiên thay đổi: "Anh hai cháu từ chức, không có nghĩa là không còn người nào khác có thể ngồi lên vị trí này! Vị trí đứng đầu nhà họ Mộ và cái ghế tổng giám đốc này không phải là vị trí tầm thường, nếu không có năng lực thật sự thì sẽ không thể ngồi vững! Chú hai thấy cháu không đủ thành thục, chú thật sự chưa thể yên tâm về cháu!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc