Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 109

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Người đàn ông này, hình như là tình thế bắt buộc, muốn ςướק đi mẹ từ bên cạnh cậu sao?
Nếu mất đi mẹ, cậu thật sự không còn gì cả. Không thể, cậu không cho phép xảy ra chuyện như vậy!
Đáng ૮ɦếƭ!
Vân Thiên Hữu nắm chặt hai tay, lông mày cau lại, nhìn từ xa, bóng lưng phủ một tầng tịch mịch khó có thể dùng lời diễn tả.
Cậu không thể mất đi mẹ...
Điện thoại bị ngắt.
Mộ Nhã Triết nhíu mày, xóa đi cuộc ghi chép trò chuyện, vứt điện thoại di động lên ghế salon.
Mùi thuốc súng giữa cha con bọn họ, hai bên đều giữ kín như bưng.
Anh sẽ không để cho Vân Thi Thi biết, đối thoại giữa anh cùng đứa nhỏ này.
Đồng dạng, cậu nhóc lanh lợi kia cũng sẽ giấu chuyện này, ở trước mặt cô, vẫn như cũ nguỵ trang thành một đứa bé ngây thơ ngoan ngoãn.
Trở lại bên giường, người phụ nữ trên giường vẫn say sưa mộng đẹp, bây giờ đang chìm trong giấc ngủ, căn bản không có nghe thấy mùi thuốc súng đối lập vừa rồi của cha con bọn họ.
Cô cuốn lấy chăn, như con mèo ՐêՈ Րỉ vài tiếng, lại giống như là nói mê, âm thanh thấp không nghe thấy được. Anh đưa tay kéo chăn lại cho cô, trong giấc mộng cô bất mãn vì bị làm phiền, lẩm bẩm vài tiếng, điều chỉnh lại một tư thế ngủ thoải mái, nặng nề ngủ thi*p đi.
Uống chút rượu, lúc nảy vốn là ngà ngà say, ở trên xe muốn cô một hồi, vốn định về tới đây sẽ lại tiếp tục, nhưng mà cô lại cực kỳ uể oải, trên gương mặt tinh tế như điêu khắc, khó nén vẻ mệt mỏi, anh dự định đêm nay sẽ buông tha cho cô.
Vân Thiên Hữu chất vấn, hình như vẫn còn bên tai.
"Không được trêu chọc mẹ của tôi!"
Đứa bé này tuổi còn nhỏ, như là thú nhỏ bị uy Hi*p, toàn thân đều là gai nhọn, bất kể là lời nói hay là giọng điệu, dường như không đem người ta quấn lại đau đớn thề không bỏ qua.
Nhưng mà cũng có thể hiểu được, Vân Thiên Hữu tuy lạnh lùng, nhưng bản tính lại hết sức đơn thuần ngây thơ. Nhiều năm như vậy, cậu ở trong thế giới sạch sẽ, từ đầu đến cuối chỉ có một mình cô nghiêm túc cẩn thận đóng vai người thân.
Chăm sóc từng li từng tí, chân chính đặt cậu trong lòng mà yêu thương, cũng chỉ có mình Vân Thi Thi.
Đứa trẻ sáu tuổi, mặc dù lại có thêm thành tựu, đối với mẹ, lại vô cùng ỷ lại.
Bây giờ anh cùng một đứa bé khác muốn mạnh mẽ xông tới, làm sao mà Vân Thiên Hữu có thể không phòng bị? Sao có thể không lấy ra tư thế phòng ngự?
Trong điện thoại, giọng điệu của cậu tuy gượng gạo và ngăn cách, nhưng mà mơ hồ có thể nghe được ra, trong lời nói của cậu có chút khẩn trương cùng căng thẳng, thậm chí là... Sợ hãi.
Nhưng mà, đúng là anh trêu chọc cô sao?
Lông mày Mộ Nhã Triết cau lại, trên mặt, có chút bất đắc dĩ.
Nếu anh muốn trêu chọc cô, sáu năm trước, anh sẽ không thả cô đi.
So với bất luận người nào anh càng hiểu rõ tính tình của mình, đối với một sự vật, chưa bao giờ dễ dàng nóng lòng.
Nhưng mà một khi là thứ anh muốn, vĩnh viễn cũng sẽ không vứt bỏ.
Thực chất trong lòng anh là người nhớ tình cũ, loại từ ngữ như có mới nới cũ không thích hợp có trên người anh. Anh cũng biết, anh xuất thân trong giới nhà giàu, nhiều nhất chính là thân bất do kỷ.
Trong giới nhà giàu, rắc rối phức tạp, dây dưa quá nhiều lợi ích, đặc biệt là nhà giàu như nhà họ Mộ, gia nghiệp to lớn, trong đó lục ᴆục với nhau, âm mưu tính toán, quá nhiều, đi một bước giống như đi trên miếng băng mỏng, từng bước kinh tâm.
Thân phận như anh, phụ nữ bên cạnh tất nhiên sẽ không quá lâu dài.
Anh luôn nhắc nhở chính mình, tuyệt đối không thể giao ra chân tình. Bất kể là tình cảm thế nào, gặp dịp thì chơi đã thấy hài lòng, nếu như dùng tình cảm sâu đậm, đến lúc biệt ly, chính là đau thấu tim gan?
Mười mấy năm trước, mẹ của anh qua đời, một hồi sinh ly tử biệt, giống như lóc lấy một cái xương sườn trên người anh.
Anh không muốn lại nếm trải mùi vị đó, vì vậy đối với Tiểu Dịch Thần, từ trước đến nay anh đều không tiếc thủ đoạn đúc một bức tường cao vây quanh cậu nhóc, bảo vệ cậu ở bên trong.
Đối với cô, lại như một con cá nhỏ, anh từng có lòng tốt muốn phóng sinh, muốn trả lại cho cô một tương lai tự do.
Nhưng mà sáu năm sau, gặp nhau lần nữa, dù anh làm cách nào cũng không thể buông tay.
Liên quan tới gia đình của cô, trong lòng anh cảm thấy bất mãn. Cô tưởng rằng, mình mang theo một khoản tiền, tất nhiên sẽ cao bay xa chạy, hoặc là xuất ngoại du học, hoặc là đi theo con đường du học, gặp được một người đàn ông, có thể gửi gắm cả đời.
Nhưng sáu năm nay, dường như cô cũng không hề như ý.
Tháng ngày gập ghềnh trắc trở, trong nhà còn dính líu tới hai người, một người là mẹ nuôi, một người nữa là em gái không có liên hệ máu mủ, hai người này như là côn trùng hút máu tàn nhẫn, bám chặt lên người cô, hận không thể ép ૮ɦếƭ cô.
Sáu năm trước, trợ lý của anh từng tiết lộ cho anh một chi tiết nhỏ.
Lúc đầu Vân Thi Thi không mong muốn mang thai hộ. Lần đầu khi kiểm tra cơ thể, có một người phụ nữ trung niên đi theo bên cạnh, sau khi điều tra, mới biết được, người phụ nữ này là mẹ nuôi của cô.
Cô là đứa con gái hiếu thuận, đối với Vân Nghiệp Trình nhận nuôi mình, xưa nay cô đều mang lòng biết ơn. Dù sao bất luận chi tiêu ăn mặc, Vân Nghiệp Trình chưa từng bạc đãi cô.
Sự nghiệp của cha nuôi gặp khủng hoảng, cô cũng vì vậy mà lo lắng không ngớt, song mẹ nuôi là người đầu tiên nói, nếu ký vào hợp đồng mang thai hộ thì có thể nhận được thù lao với cái giá trên trời, có lẽ có thể giảm bớt nguy cơ khoản nợ trong công ty của Vân Nghiệp Trình.
Lúc bắt đầu cô cũng không đồng ý, cho rằng chuyện như vậy quá mức không có trách nhiệm, khi đó Lý Cầm thấy tiền sáng mắt, từng bước ép sát, thậm chí không tiếc lấy cái ૮ɦếƭ ra uy Hi*p, uy Hi*p cô nếu như không đồng ý, những ngày tháng sau này nhất định không có cách nào vượt qua!
Thậm chí Lý Cầm còn nghiêm túc nói, nếu cô không đồng ý, cuộc sống về sau đừng nghĩ sẽ được dễ chịu, người cả nhà đều bị cô liên lụy.
Trong lòng Vân Thi Thi vừa tự trách vừa cảm thấy khuất nhục, bất đắc dĩ, đặt 乃út ký hợp đồng.
Lý Cầm về đến nhà, lại giả vờ như mình không biết chuyện, thậm chí liên tục nhục nhã cô như trước, lòng dạ vô cùng độc ác.
Ban đầu Mộ Nhã Triết nghe được chuyện này, cũng không có để ở trong lòng, mãi cho đến khi báo cáo kiểm tra được đưa tới trên tay anh.
Anh nhìn mô hình nhóm máu của cô, ma xui quỷ khiến, lấy mẫu máu thu thập được ra so sánh, tin tức của khoa di truyền đưa tới, kết quả giám định thân quyền, độ khả thi thân quyền lớn hơn 99. 999%.
Cô mới chân chính là thiên kim bị lưu lạc của tập đoàn tài chính Mộ thị, còn thân phận của Mộ Uyển Nhu, vô cùng đáng nghi.
Mộ Nhã Triết đã sớm nghi ngờ thân phận của Mộ Uyển Nhu.
Nhưng mà chút nghi ngờ này, lúc đầu, căn bản không có lập trường.
Lúc Mộ Uyển Nhu mới vừa trở lại nhà họ Mộ, ông cụ nhà họ Mộ liền thu thập hàng mẫu, làm giám định thân quyền, nhưng mà nhận được kết quả không có vấn đề, do đó mặc dù con gái rất không giống mẹ đẻ, từ trên xuống dưới nhà họ Mộ đối với thân phận của cô ta, cũng không có hoài nghi.
Nhưng mà mãi đến lúc lấy được kết quả báo cáo thân quyền của Vân Thi Thi, lúc trước bản báo cáo giám định thân quyền mà Mộ Uyển Nhu gọi là "Không có vấn đề" liền trở thành vấn đề lớn nhất.
Rốt cuộc là ai đang ở bên trong giở trò?
Mộ Uyển Nhu?
Không thể.
Khi đó tuổi tác cô ta còn nhỏ, có bản lãnh gì, có thể đổi trắng thay đen báo cáo giám định?
Trong này, chắc chắn là mưu tính của những người khác.
Sẽ là ai đây?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc