Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1088

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mộ Nhã Triết cười lạnh hỏi ngược lại: "Cháu đã nhận định cô ấy, cần gì sự đồng ý của các người? Thật là buồn cười!"
Mộ Thục Mẫn bị nghẹn lời, mặc dù đã quen với vẻ ngạo mạn của anh nhưng vẫn cảm thấy hết sức bất mãn.
"Nhã Triết, tuổi cháu cũng không còn nhỏ, đàn ông mà thôi, cho dù bình thường cháu ở bên ngoài phong lưu thế nào cũng được, nhưng người phụ nữ cháu mang vào nhà cho dù không môn đăng hộ đối thì cũng phải xuất thân đàng hoàng một chút! Nghe nói người phụ nữ này xuất thân từ làng giải trí, còn nghe nói cháu vì cô ta mà đắc tội với không ít người, gây thù kết oán cũng nhiều. Thân phận của cháu hiện giờ là người đứng đầu nhà họ Mộ, cháu không thể dính líu đến mấy chuyện đó được, cháu phải biết rằng chuyện này rất nguy hiểm đối với địa vị của cháu!"
"Là người đứng đầu nhà họ Mộ thì phải nghĩ đến chuyện làm sao để đưa dòng họ đi lên chứ không phải là ra ngoài gây thù kết oán! Chuyện này không có lợi cho sự phát triển về sau của dòng họ, chẳng lẽ cháu không nghĩ đến sao?"
"Từ sau khi cháu lên làm chủ nhà họ Mộ thì càng lúc càng quá đáng, làm việc thì không suy xét kỹ càng, cũng chẳng nghĩ đến hậu quả. Về điểm này thì đúng là cháu hơi quá phận rồi!"
"Cháu vì người phụ nữ này mà đi chèn ép dòng họ khác, rồi còn phong sát mấy minh tinh, chuyện này mọi người đều đã nghe qua, cháu vì một mầm mống tai họa như cô ta mà đắc tội với những dòng họ khác, chẳng lẽ cháu không thấy hổ thẹn cho nhà họ Mộ sao?"
"Thằng nhóc Nhã Triết này gần đây cũng lơ là chuyện làm ăn của công ty! Nghe nói thời gian trước nó tổ chức một lễ đính hôn hoành tráng ở trên đảo, gây ra tiếng vang rất lớn, chẳng biết là tiền để tổ chức lễ đính hôn này lấy từ đâu ra, không phải là bòn rút của công ty đấy chứ?"
"Hiện giờ tình hình của nhà họ Mộ không được tốt lắm, cháu lại gây loạn như vậy chẳng phải là muốn vứt Mộ thị vào giữa nồi nước sôi sao? Mặc dù mấy năm nay cháu đã có không ít công lao đối với Mộ thị, nhưng cháu cũng không ngẫm lại mà xem, bây giờ cháu cứ cố chấp như vậy, không chỉ làm ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của công ty mà còn ảnh hưởng đến lợi ích của cả dòng họ nữa, thế này còn ra cái thể thống gì nữa?"
...
Người này vừa dứt lời, người kia lại tiếp tục, giống như là đã hẹn nhau từ trước, lần lượt thay phiên nhau moi móc cho ra "tội danh" của anh.
Mộ Yến Thừa nghe được lại hết sức vui mừng khi thấy người khác gặp họa, cả quá trình anh ta đều không lên tiếng, thế nhưng vẻ đắc ý hiện rõ trên mặt.
"Từ sau khi cháu lên làm chủ nhà thật sự đã xảy ra nhiều chuyện không hay, nếu như cháu nhất quyết phải giữ người phụ nữ này lại bên cạnh mình, vậy thì các chú các bác chỉ có thể nói rằng cháu không thích hợp để ngồi ở cái vị trí này nữa!"
Mộ Lâm Phong tổng kết lại một câu.
Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người ông ta.
Mộ Nhã Triết không nói tiếng nào, từ đầu đến cuối chỉ yên lặng lắng nghe, cho dù bị mọi người lên án thì anh cũng không hề phản bác, khiến mọi người có phần khó tin.
Cho đến khi Mộ Lâm Phong nói ra câu cuối cùng kia, anh mới lạnh lùng bật cười một tiếng, khóe môi đầy ý giễu cợt, hỏi lại: "Các người bày ra thế trận hùng hổ như thế này chẳng qua cũng chỉ là muốn bức tôi thoái vị mà thôi."
Mọi người đều yên lặng, không ai dám lên tiếng.
Mộ Yến Thừa đưa mắt nhìn bốn phía, trong lúc đang vô cùng H**g phấn thì lại bị ánh mắt lạnh như băng của Mộ Nhã Triết chiếu tới làm cho giật thót, co rụt cả người lại, ngoan ngoãn ngồi yên.
Trên người anh có một loại khí thế khiến người ta khiếp sợ, không giận mà uy.
Anh ta không dám coi thường.
Trong đó có một người chậm rãi nói, “Chúng ta không có ý bức cháu từ chức! Vị trí gia chủ này, vốn nên do người trong gia tộc chọn lựa một thành viên có năng lực xuất sắc đảm nhận. Lúc trước chọn cháu cũng là vì coi trọng năng lực và sự tài giỏi của cháu, anh hai vẫn coi trọng cháu, cho rằng cháu có đầy đủ ưu tú, mọi người đều cùng đồng ý, cháu có thể đảm nhận vị trí này. Nhưng sau đó xảy ra một loạt các chuyện, làm cho chúng ta đều có cái nhìn khác về cháu, vốn là không muốn nâng đỡ cháu. Nhưng mà trong một đêm, cũng không biết cháu dựa vào thủ đoạn gì, lấy được vị trí gia chủ. Ông cụ tuổi tác lớn, khó tránh khỏi hồ đồ, nhưng món nợ hồ đồ này, chúng ta tạm thời nhận! Chỉ là lâu như vậy cho đến nay, cháu quả thật làm cho tất cả người trong gia tộc quá thất vọng rồi! Chung quy lại vẫn phải suy xét, nếu cháu vẫn không chịu giác ngộ, chớ trách chúng ta vô tình vô nghĩa!”
“Muốn cháu từ chức sao? Ha ha, hay cho một câu ‘Không chịu giác ngộ’.”
Mộ Nhã Triết tao nhã đứng dậy, hai tay để vào túi quần, dáng người cao ngất, khí chất tôn quý vô cùng chói mắt.
Ánh mắt anh khẽ phiêu phiêu nhìn một vòng, không chút để ý hỏi, “Như vậy, người tiếp nhận vị trí của cháu là ai vậy?”
Đột nhiên, ánh mắt anh rơi vào người Mộ Yến Thừa, khóe môi càng cong hơn, “Mộ Yến Thừa sao?”
“Anh…”
Mộ Yến Thừa bị ánh mắt sắc bén bức người của anh đâm vào làm toàn thân không được tự nhiên, ở trước mặt mọi người, anh ta tất nhiên không thể để lộ dã tâm, đành phải ra vẻ tốt bụng, giả mù sa mưa khuyên giải an ủi, “Anh, anh nói như vậy, thật sự muốn hại em sao? Nghe Yến Thừa khuyên bảo, đoạn tuyệt quan hệ sạch sẽ với người phụ nữ đó đi, không cần qua lại nữa! Anh là gia chủ nhà họ Mộ, chờ đợi của anh là tiền đồ tốt, rõ ràng có nhiều người phụ nữ ưu tú để anh chọn lựa như vậy, vì sao anh cứ chọn người phụ nữ đó? Hơn nữa em tự mình hiểu năng lực của em không thể so sánh được với anh! Mộ thị ở trong tay anh, đúng là phát triển rất nhanh chóng! Em hi vọng anh vẫn ngồi vị trí gia chủ này! Em khuyên anh không nên mù quáng vì một người phụ nữ!”
Lời này của anh ta, đúng là giả dối, trái lại giống như lạt mềm buộc chặt.
Mộ Yến Thừa không phải ngu ngốc, anh ta cũng có chút thông minh, trong lòng anh ta chắc chắn, Mộ Nhã Triết sẽ không đoạn tuyệt quan hệ với người phụ nữ đó.
Bởi vậy, anh ta mới nói như vậy.
Mộ Thục Mẫn ở bên cạnh gắt giọng, “Yến Thừa, cháu đừng tự coi nhẹ mình như vậy! Cô thấy cháu tốt hơn anh cháu, là người rất biết nghe lời, nhu thuận hiểu chuyện, sẽ không làm chuyện gì khiến chúng ta cảm thấy khó xử!”
Mộ Yến Thừa vẫn chưa kịp đáp lại, Mộ Nhã Triết mỉm cười gật gật đầu, nói, “Hả, rất biết nghe lời, nhu thuận, cho nên có thể mặc cho người ta sắp xếp, không phải sao?”
Phòng khách lập tức yên tĩnh không có tiếng động.
Trên mặt Mộ Lâm Phong và Mộ Thục Mẫn không hiện lên chút xấu hổ nào, những người khác hiểu được thì lúng túng, cúi đầu, không biết nên nói tiếp như thế nào.
Mộ Nhã Triết nói, “Cháu thấy gia chủ mà các vị mong muốn, không phải chỉ là người có năng lực xuất sắc, nhất định còn phải nhu thuận, nghe lời, hiểu được tiến lùi. Người này cũng có thể giao ra quyền hành, mặc cho người ta sắp xếp. Lúc nên lùi, cũng hiểu được phải làm thế nào. Các người muốn là một con rối, không phải là một người cầm lái, không phải sao?”
“Anh, anh nói bậy bạ gì vậy?” Mộ Yến Thừa ra vẻ ấm ức cãi lại, “Anh đừng cố ý xuyên tạc ý tốt của các trưởng bối!”
Lời anh ta nói ra, ít nhiều cứu vãn được mặt mũi của các trưởng bối đang ngồi đây.
Trên mặt Mộ Thục Mẫn lộ ra ý tán thưởng, đối với biểu hiện của anh ta càng lúc càng hài lòng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc