Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1084

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mộ Lâm Phong ngẩn ra, lại có chút không hiểu ý của cô lắm.
Vân Thi Thi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt vô cùng kiên định, cô đột nhiên đứng dậy đi về phía Mộ Lâm Phong, đến cách ông ta chừng hơn ba mét thì dừng bước.
Cô lạnh giọng nói: "Ngài Mộ à, thứ cho tôi nói thẳng, cái nhà họ Mộ này, cho dù các người có cầu xin tôi bước vào, chưa chắc tôi đã chịu đâu!"
Vân Thi Thi đứng thẳng tắp, cằm hơi hếch lên, tư thế vô cùng kiêu ngạo, dáng vẻ giống như bông hoa sen vươn lên giữa vũng bùn, không chấp nhận được sự khinh thường của bất kỳ người nào!
"Ông vừa mở miệng đã nói như thể tôi là kẻ ăn xin ngoài đường vậy, cứ như thể tôi ở cùng với cháu ông chỉ vì nhắm trúng tài sản và gia thế của anh ấy! Ông Mộ à, ông đang nói giỡn sao? Nếu ông đã cho rằng tôi là người phụ nữ ôm mộng bước vào nhà giàu, vậy thì tôi nói cho ông biết, nếu tôi thật sự có cái dã tâm này, nếu như tôi thật sự muốn bước chân vào nhà họ Mộ, các người cũng đừng hòng ngăn được tôi."
Vân Thi Thi dừng một chút, lại nhìn lướt qua sắc mặt kinh ngạc của mọi người, tiếp tục: "Nhưng mà các người có cầu xin tôi thì tôi cũng chẳng thèm! Các người cho rằng tôi thèm chút gia sản của nhà họ Mộ sao? Xin lỗi, tôi còn thấy chướng mắt ấy chứ!"
"Không ăn được nho thì nói nho còn xanh!"
Mộ Thục Mẫn châm chọc một câu, đương nhiên là bà ta đã bị mấy câu nói của cô làm cô nổi giận.
"Vị này nói như vậy hình như không được hay cho lắm đâu!" Ánh mắt Vân Thi Thi chuyển về phía bà ta, lại khiêu khích thêm: "Người lòng dạ hẹp hòi thì nhìn ai cũng có thành kiến. Hoặc là nói, người có đầu óc đen tối thì có nhìn thứ đẹp đẽ đến mức nào cũng không nhìn ra được vẻ đẹp của nó. Nhã Triết là người tôi thật lòng yêu sâu đậm, tôi đã muốn ở cùng anh ấy, vậy thì những người khác chẳng liên quan gì hết! Nếu các người cố ý gây khó dễ cho tôi, tôi cũng không thể làm gì khác được. Dù sao thì ếch ngồi đáy giếng đâu thể nhìn rõ được trời xanh. Các người ra sức chê bai minh tinh như vậy, nhưng bình thường các người làm được cái gì hơn mấy minh tinh sao? Ít nhất thì người ta cũng lăn lộn trong làng giải trí, tự dùng sức mình để kiếm cơm, cho dù có người thật sự dùng đến quy tắc ngầm để đạt được tên tuổi, nhưng chẳng phải bọn họ đều là bị tình thế ép buộc sao, có mấy người là tình nguyện làm như vậy? Ít nhất thì bọn họ cũng phải trả một cái giá lớn mới có thể đạt được địa vị ngày hôm nay! Nhưng các người thì sao? Các người chẳng qua là may mắn được ông trời bố thí cho cái xuất thân hơn người một chút, cũng không cần phải ra vẻ ta đây đi hạ nhục người khác như vậy chứ? Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, các người chẳng qua chỉ là may mắn thôi, ngoại trừ biết đầu thai đúng chỗ, các người có cái gì hơn người để tự hào chứ? Tôi còn cảm thấy các người mới là kẻ ăn xin đấy, cả một đám không có bản lĩnh gì, chỉ là con sâu con mọt của dòng họ. Các người thử hỏi lại chính mình mà xem, các người ngồi chỉ trỏ người khác như vậy, nhưng đã có ai có cống hiến gì cho dòng họ chưa?"
Lời này của cô quả thật là đã ***ng chạm đến một loạt người!
Cái gì gọi là con sâu con mọt của dòng họ?
Nghe Vân Thi Thi nói kìa!
Người phụ nữ này lại có thể nói ra mấy lời kinh người như vậy!
Đúng là hết sức hoang đường!
Mộ Lâm Phong giận dữ đập bàn: "Cô nói ra những lời này mà không thấy thẹn trong lòng sao?"
"Tại sao lại phải thấy thẹn? Đây là sự thật! Tôi chỉ kính phục những người dựa vào sức mình để đạt được đến địa vị hơn người mà thôi. Tôi khinh thường mấy kẻ chỉ biết dựa dẫm vào gia thế, vừa đạt được chút thành tích đã không thèm coi ai ra gì!"
Mộ Thục Mẫn vô cùng tức giận, đưa mắt lườm cô một cái, bỗng dưng cười lạnh: "Cô ta thì làm sao mà biết thẹn? Một người phụ nữ lợi dụng thân thể của chính mình để lấy được tiền bạc thì sao có thể biết thẹn?"
Vân Thi Thi híp mắt, không bị mấy lời này chọc giận, đáp ngược lại: "Xin đừng đánh đồng chuyện tôi mang thai hộ là trò lừa đảo không có đạo đức. Tôi, một là không trộm, hai là không ςướק, ba là không chen chân vào gia đình người khác, tôi chẳng qua chỉ dùng thân thể mình để đổi lấy một phần thù lao mà thôi! Tôi cũng không cảm thấy như vậy là đáng xấu hổ! Đáng xấu hổ chính là vì mấy người cậy mình có chút thế lực mà ngồi nói xấu người khác đấy!"
Cô xiết chặt quả đấm, lúc nói ra những lời này, cả người đều run rẩy.
Từ trước tới giờ, chuyện này vẫn luôn là vết sẹo trong tim cô.
Mỗi khi nhắc tới, cô lại có cảm giác như thể lại bóc đi một lớp vảy trên miệng vết sẹo kia, xát muối lên đó, sau một thời gian dài, miệng vết thương lại sinh mủ, không ngừng thối rữa.
Nhưng hôm nay cô lại không hề bận tâm.
Chi bằng cứ xé rách vết sẹo này đi, để cho máu mủ chảy ra, như vậy thì nó mới có thể khép miệng lại lần nữa!
"Cô..!"
Mộ Thục Mẫn không kiềm được cơn giận, đứng dậy chỉ tay vào mặt cô: "Hoang đường! Người đàn bà này đúng là không biết lý lẽ!"
Vân Thi Thi phản bác lại: "Người không biết lý lẽ chính là các người!"
Mộ Lâm Phong vỗ bàn một cái, giận giữ quát: "Tất cả câm miệng hết cho tôi!"
Phòng khách lập tức trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều ngồi yên, không ai dám ho he câu nào.
Mộ Lâm Phong quay đầu, đăm chiêu quan sát cô một hồi, sau đó chậm rãi nói: "Vân Thi Thi, tôi mời cô tới không phải là để nghe cô nói mấy lời không có tôn ti phép tắc này! Số mệnh của mỗi người đều do ông trời định đoạt, điều này cũng không có gì đáng trách. Nhưng sự phồn vinh của một dòng họ không phải là chuyện dùng số mệnh để nói! Đúng là trong cái nhà họ Mộ này thật sự có sâu mọt như lời cô nói, cũng thật sự có những kẻ chẳng ra gì. Nhưng cô phải biết rõ rằng, không phải mọi người trong dòng họ đều vô dụng như vậy! Nếu như không có thành tựu gì, nhà họ Mộ đã không thể phồn thịnh mấy trăm năm như thế. Nhà họ Mộ có thể giữ vững địa vị của mình suốt một thời gian dài như vậy, chứng tỏ rằng trong dòng họ có rất nhiều nhân tài có thực lực. Điểm này không đến lượt cô bình luận!"
"Người bình luận đâu phải là tôi!"
Vân Thi Thi lại ngắt ngang lời ông ta, nếu như Mộ Lâm Phong vô cùng tức giận thì cô lại có vẻ bình tĩnh hơn hẳn, vẻ mặt giống như hồ nước tĩnh lặng không một gợn sóng.
"Các người quên rồi sao? Vừa rồi là ai luôn mồm dùng mấy cái thành kiến từ thời cổ đại để bình luận về người khác? Đúng là chỉ cho quan đốt lửa mà không cho dân thắp đèn*! Các người cho rằng mình xuất sắc hơn người, cho nên tự cho mình cái quyền được tự phụ, cho rằng các người nói gì thì tôi phải nghe nấy sao? Tôi thấy các người đều là cậy mình già mà lên mặt, đừng tưởng rằng mình là bề trên thì được tùy ý chỉ trích làm nhục bề dưới! Người cố tình gây sự chính là các người!"
* Chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân thắp đèn: xuất phát từ điển tích về vị quan Điền Đăng thời Bắc Tống, có ý nói quan lại thì muốn làm gì cũng được, còn dân chúng thì ngay cả sinh hoạt bình thường, hoạt động chính đáng cũng bị hạn chế; bây giờ thường dùng để chỉ những người cậy quyền cậy thế muốn làm gì thì làm, không đếm xỉa đến quyền lợi chính đáng của người khác
"Con tiện nhân cô đúng là nhanh mồm nhanh miệng!" Mộ Thục Mẫn rốt cuộc không nhịn được nữa, tức giận mắng.
Tất cả người nhà họ Mộ đang ngồi ở đây đều bị mấy lời của cô làm cho tức giận, ai ngờ được Vân Thi Thi lại miệng lưỡi lanh lợi như vậy, từng câu từng chữ đều chọc vào chỗ hiểm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc