Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 108

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cậu nhóc này, người nhỏ mà ma mãnh, mới có sáu tuổi, đã có hành động như vậy?
Trong lòng Mộ Nhã Triết, không phải không có kinh ngạc, thậm chí là không thể tưởng tượng nổi.
Đứa bé này, đối với anh mà nói, như là một câu đố. Đứa trẻ sáu tuổi, có thể có bản lĩnh lớn bao nhiêu? Một đứa trẻ bình thường ở độ tuổi như Vân Thiên Hữu, bất quá chỉ mới hiểu được một số chuyện, bình thường một chút, có thể ngay cả nói chuyện cũng phát âm không rõ, học môn toán cũng là vụng về đếm trên đầu Ng'n t.
Anh cũng đã gặp những đứa trẻ cùng tuổi, gặp người lạ đều là nhát gan sợ sệt, nhát gan một chút đều sẽ trốn sau lưng cha mẹ.
Thông minh như Tiểu Dịch Thần, xem như là thiên phú dị bẩm, thông minh hơn hẳn những đứa trẻ bình thường, mặc dù lúc bình thường đối với người ngoài có chút lạnh lùng, thực chất bên trong vẫn còn là một đứa con nít.
Tuy nhiên sẽ không giống một tiểu nhân tinh* như cậu, học được gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ!
*Tiểu nhân tinh: ý chỉ người còn nhỏ nhưng vô cùng tinh ranh, lõi đời.
Đến bây giờ anh vẫn khó có thể quên, ngày hôm đó ở trong điện thoại, cậu nhóc gọi thẳng tên anh, Mộ Nhã Triết, âm thanh không chút run rẩy, vô cùng bình tĩnh, mang theo lạnh lùng và xa cách khó có thể nhận ra, đối với người cha ruột chưa từng gặp mặt là anh đây, dường như đứa bé này đã sớm biết thân phận của anh, thậm chí lạnh lùng cảnh cáo anh, không được trêu chọc mẹ cậu nữa.
Tuổi còn nhỏ, nhưng đặc biệt che chở mẹ, dù cho bên ngoài làm tổn thương cô một chút, ở trong mắt cậu đều sẽ bị phóng to vô hạn, thậm chí không thể tha thứ.
Sáu tuổi... Mới chỉ có sáu tuổi, đã có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa, từ đầu đến cuối nói khoác với anh không biết ngượng: Chú cho rằng chú là ai?
Thậm chí còn nói: Sẽ không bỏ qua cho anh.
Mộ Nhã Triết kinh hãi không thôi, cũng không phải là anh không có tuổi ấu thơ, khi sáu tuổi, anh cũng chỉ là một đứa trẻ nghịch ngợm, sống bên trong nhà ấm, cho dù trưởng thành sớm hơn các đứa trẻ cùng lứa, nhưng cũng sẽ không vượt bậc thế này.
Đứa bé này... Lại làm cho anh có chút hoài nghi, bên trong cơ thể bé nhỏ đó, đang ẩn giấu một linh hồn đã trưởng thành.
Phía bên kia điện thoại, Vân Thiên Hữu ngồi trong thư phòng, sờ mó món đồ chơi trong tay, yên lặng nghe được tiếng thở gấp trong loa truyền đến, còn tưởng rằng là tín hiệu không tốt, lại hỏi vài câu: "Mẹ..? Mẹ có nghe thấy Hữu Hữu nói gì không?"
"Có."
Mộ Nhã Triết nặng nề mở miệng, giọng điệu rất thành thục.
Trong nháy mắt khi Vân Thiên Hữu nghe được giọng nói của anh, phảng phất như bị sét đánh, toàn bộ cơ thể đều cứng ngắc.
"Chú... Mộ Nhã Triết?" Vừa nói ra khỏi miệng, đã không còn là âm thanh bi bô, thành thục giống như là cuộc đối thoại của hai người đàn ông, cách một cái microphone, lạnh lùng đối lập.
Anh có chút ngoài ý muốn nhíu mày, đột nhiên từ trên ghế đứng lên, đầu Ng'n t đều đang run rẩy.
"Là tôi. Thế nào, con gọi thẳng tên của cha mình như thế à?"
"Không phải vậy, tôi nên gọi chú là cái gì?"
Vân Thiên Hữu cười nhạt chế giễu, bỗng nhiên chất vấn: "Điện thoại di động của mẹ tôi tại sao lại ở chỗ chú?"
"Xuỵt." Khoé môi Mộ Nhã Triết lặng lẽ cong lên: "Mẹ con đã ngủ, nhỏ tiếng một chút."
"Mẹ ở chỗ của chú?" Lông mày Vân Thiên Hữu rụt lại, rõ ràng đối với sự thực này có chút không bình tĩnh nổi.
Bị K**h th**h không nhỏ.
"Không phải tôi đã nói, chú không được trêu chọc mẹ tôi sao?"
"Chuyện này, không phải con đã cho cha một lựa chọn sao?" Mộ Nhã Triết tốt bụng nhắc nhở, hiển nhiên tâm tình thật tốt, đưa ra đáp án: "Cha có lựa chọn."
Vân Thiên Hữu sờ cằm, nhớ lại.
—— Người nhà cùng kẻ địch, chọn một trong hai?
"Chú Mộ, tôi nghĩ rằng chú đã hiểu lầm." Bỗng nhiên Vân Thiên Hữu lạnh lùng nói: "Tôi hối hận rồi."
"Hả? Hối hận?" Mộ Nhã Triết bật cười, đứa bé này, lúc nói chuyện vừa cố chấp vừa uyển chuyển, rốt cuộc là học được từ ai?
Mộ Nhã Triết bật cười, đứa bé này, lúc nói chuyện vừa cố chấp vừa uyển chuyển, rốt cuộc là học được từ ai?
"Bất luận là người nhà hay là kẻ địch, chú lựa chọn thế nào, không có liên quan gì tới tôi. Ngược lại, chú không phải là người nhà của tôi!" Cậu nhóc bỗng nhiên trầm giọng: "Trả mẹ lại cho tôi, tôi khuyên chú, tốt nhất không nên ***ng đến mẹ tôi."
Giọng nói Vân Thiên Hữu lạnh như băng, khiến cho người ta không rét mà run. Giọng nói rõ ràng rất non nớt, chưa dứt sữa, nhưng mà giọng điệu, rất có lực uy hiếp.
Mộ Nhã Triết chợt phát hiện, cùng một bụng mẹ đi ra, lại không thể đánh đồng với nhau.
So với cậu, Tiểu Dịch Thần quả thực là tiểu thiên sứ.
Bên trong đứa bé này, chảy dòng máu của anh, khẩu khí nói chuyện, không chút thua kém anh, tuổi còn nhỏ, nhưng rất quyết đoán.
"Con thật là không đáng yêu một chút nào." Mộ Nhã Triết ngồi ở bên giường, đưa tay khẽ vuốt gò má Vân Thi Thi, không khách khí bình luận về cậu.
"Hừ, không liên quan tới chú."
Vân Thiên Hữu nhanh chóng bình tĩnh lại, chậm rãi đi qua đi lại, cuối cùng, lại thận trọng ngồi trở lại trên ghế, từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển chi phiếu, đôi mày đẹp hơi nhíu lại.
"Ra giá đi."
"...?" Vẻ mặt Mộ Nhã Triết sửng sốt.
"Bao nhiêu tiền? Muốn bao nhiêu tiền, ông có thể cách xa mẹ tôi một chút?"
Bao nhiêu tiền?
Khóe môi Mộ Nhã Triết giật giật.
Đứa bé này, sẽ không phải là đang ôm tiền lẻ trong ống heo ra thương lượng đàm phán giá cả với anh đấy chứ?!
"Con muốn đàm phán với cha?"
"Không được sao? Lời nói của người có tiền vốn, không nói lời vô ích." Vân Thiên Hữu lấy Pu't máy, mở nắp Pu't ra.
"Như vậy đi, đàm phán bằng chi phiếu?"
"Một trăm triệu, thế nào?"
Mộ Nhã Triết bật cười.
Một trăm triệu, đứa nhỏ này lấy một trăm triệu ở đâu ra?
Khi anh sáu tuổi, đừng nói là một trăm triệu, ngàn vạn bản thân cũng không có. Xuất thân của anh còn là hoàng thái tử của tập đoàn tài chính, cậu nhóc này, từ đâu có được một trăm triệu?
Cũng không phải là anh quá mức khinh thường đứa bé này, mà là, đây căn bản là chuyện không thể nào hình dung.
Hơn nữa, một trăm triệu, anh thiếu sao?
"Một trăm triệu, đô la mỹ, chưa đủ sao?"
Cách microphone, trong lúc hai "Người đàn ông" đang đối lập, nhất thời giằng co, thời gian như đông lại.
"Không đủ."
"Mười vạn, đủ chưa?" Vân Thiên Hữu cười nhẹ, cậu nhẹ nhàng xoay Pu't máy trên tay, giống như tư thế của một nhà tư bản.
Giọng nói hững hờ, mở miệng ra chính là cái giá trên trời... Xem như là để Mộ Nhã Triết mở rộng tầm mắt.
"Nếu không, chúng ta cạnh tranh công bằng đi." Bỗng nhiên Mộ Nhã Triết đứng lên, đi tới trước cửa sổ sát đất, đứng đối diện cửa sổ.
Pha lê trong suốt, phản chiếu ra dáng người cao lớn của anh.
Khóe môi Vân Thiên Hữu đột nhiên cứng lại: "Cạnh tranh công bằng?"
"Như nếu cha nói, giá tiền bao nhiêu, cũng khó có thể so sánh với một người phụ nữ. Ở trong lòng con, cô ấy là vô giá, ở trong lòng cha, cũng như thế."
"Ha ha, không biết tự lượng sức mình." Vân Thiên Hữu giễu cợt nói: "Chú Mộ, giữa tôi và chú, chú cho rằng mẹ tôi sẽ chọn ai? Chú thua rồi."
"Ồ? Vậy thì, mỏi mắt mong chờ."
Vân Thiên Hữu nghe vậy, vẻ mặt từ từ hiện ra xúc động khó có thể kiềm chế được. Cậu đột nhiên nắm tay, nắm chặt Pu't máy trong lòng bàn tay, người đàn ông này không biết lấy tự tin từ đâu, dám khiêu khích cậu?
Địa vị của cậu trong lòng mẹ, căn bản không người nào có thể lay động. Người đàn ông này muốn khiêu chiến cậu sao?
Trong lòng phiền muộn ngắt điện thoại, bỗng nhiên Vân Thiên Hữu cảm thấy mệt mỏi nằm trên ghế da, cho dù lời nói như vàng thật không sợ lửa, nhưng trong lòng, đến cùng vẫn có chút không đủ tự tin.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc