Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1077

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vài người nhân viên lập tức vây lại, đưa anh tới trước kính thử đồ.
Hữu Hữu cũng nhìn sang, không khỏi mở to hai mắt nhìn.
Tiểu Dịch Thần thì không chịu nổi nữa, há miệng kinh hô: "Oa..."
Cậu nhảy xuống sô-pha chạy tới bên người Mộ Nhã Triết, đi một vòng quanh anh, ánh mắt trong veo như nước hiện lên sự kinh ngạc: "Cha mặc bộ này nhìn thật đẹp trai nha!"
"Đúng vậy! Anh đẹp trai này mặc, thật sự rất tuấn tú, so với mấy ngôi sao trên ti vi, hầu như không có chút thua kém gì! Mẹ cháu ánh mắt thật tốt, chọn được cho cha cháu một bộ đẹp tới như vậy!"
Lời này cũng không phải là nịnh hót, vuốt ௱ô** ngựa khách hàng.
Mộ Nhã Triết mặc bộ này lên người, quả thực rất đẹp.
Có đôi lời không phải nói, người đẹp dựa vào ăn mặc, phật thiêng nhờ kim trang.
Vóc người đẹp trai, nếu như chọn được một bộ quần áo hợp người, thì quả thực là thêu hoa trên gấm.
Vân Thi Thi không khỏi dương dương đắc ý đứng lên, người nhân viên cảm thán mở miệng: "Ánh mắt thật tốt!"
Mộ Nhã Triết đứng trong kính, nhìn thoáng qua, cũng có phần thỏa mãn.
"Không tệ!"
Chỉ hai chữ đơn giản, cũng đã nói rõ, anh thật sự hài lòng.
Anh là một người doanh nhân, dù có gặp những thứ làm mình hài lòng, cũng rất ít khi biểu đạt ra mặt, bình thường anh chỉ nói: "Hoàn hảo!", nếu anh nói "không tệ", như vậy liền chứng tỏ anh rất hài lòng.
Vân Thi Thi cười tới xán lạn, khoác cánh tay anh mỉm cười nói: "Em có phải rất tinh mắt đúng không?"
"Đúng vậy!"
"Vậy sao không thấy anh thưởng gì cho em hết vậy?"
Vân Thi Thi cố ý nói.
"Thưởng cho em?"
Mộ Nhã Triết vẻ mặt vẫn bình thản, đối với nụ cười này của cô, liền tà nịnh một câu: "Em muốn thưởng gì?"
Vân Thi Thi không nói rõ, chỉ nói: "He he! Xem biểu hiện của anh..."
Mộ Nhã Triết bỗng nhiên cầm mặt cô, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn lướt qua, ánh mắt gian tà, nhưng lại tràn ngập cưng chiều.
Vài người nhân viên gần đó không kịp chuẩn bị, liền bị thức ăn cho chó ném cho đầy mặt, khổ mà không nói được.
A...
Thật là, tình yêu đẹp đẹp gì đó trước mặt, có suy nghĩ cho cảm nhận của mấy người độc thân chúng tôi không vậy?
Mấy người các cô là mới lên đây chưa lâu, đều là chưa có bạn trai.
Phải nhìn cảnh *** của người ta như vậy, nhất thời có chút đả kích.
Vân Thi Thi xoay người hỏi, "Bộ này bao nhiêu tiền?"
"Mỹ nữ, cô xác định là lấy bộ này chứ?"
"Đúng vậy!"
"Bộ này có giá gốc là 2999, nhưng cửa hàng đang có khuyến mại, giá là 2199!"
"2199?"
Vân Thi Thi không khỏi nhíu mày.
Rẻ như vậy?
Cô lúc mới vào, thấy bộ quần áo này được đặt trong khung kính, còn tưởng rằng giá phải hơn một vạn chứ?
Không ngờ lại rẻ như vậy!
Vài người nhân viên thấy cô nhíu mày, còn tưởng cô chê đắt, lập tức giải thích: "Đừng xem nó đắt như vậy, hoàn toàn xứng đáng đó, cô sờ thử xem, chất vải rất tốt, hơn nữa còn đồ may thủ công..."
"À... không có, tôi không phải là chê nó đắt!"
Vân Thi Thi lập tức giải thích.
Nhìn cô có nghèo như vậy sao? Ngay cả 2199 đồng cũng không trả nổi...
"Có thể cà thẻ không?"
"Tất nhiên là có!"
Người nhân trả lời, Vân Thi Thi liền đưa tới một tấm thẻ, trả tiền, ký tên, một người khác nhận lấy quần áo, cho vào túi rồi đưa tới cho cô.
"Cô và chồng nhìn rất đẹp đôi! Tôi thật sự là hâm mộ quá đi mất!"
"Thật vậy sao?"
"Đúng vậy! Chồng cô rất thương cô, ánh mắt khi anh ấy hôn, thật muốn giết hết người bên ngoài vậy."
"Nếu tôi có thể có người chồng như thế, vậy thì cuộc đời không còn gì phải luyến tiếc nữa rồi!"
Vân Thi Thi cười, nghịch ngợm lè lưỡi: "Qủa thực, anh ấy là kiểu người cố gắng khiến bề ngoài mình trở lên đần đồn, thoạt nhìn rất lạnh lùng!"
Vài người nhân viên trên mặt thì cười, trong lòng lại lặng lẽ oán thầm: A, thì ra cô cũng cho là như vậy!
Chồng cô thực sự rất lạnh nhạt nha.
Ngoại trừ đối với cô, còn những người xa lạ khác, vẻ mặt anh luôn lạnh lùng, giống như một tảng băng di động vậy.
Vân Thi Thi kéo tay Mộ Nhã Triết, sau khi ra khỏi cửa hàng, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần liền la hét đòi uống trà sữa.
Bây giờ, không khí đêm rất lạnh.
Nhất là ở phương bắc, buổi tối giống như ở nơi cận cực vậy, cóng đến ૮ɦếƭ người.
Hữu Hữu và Mộ Dịch Thần thực ra cũng không thích uống trà sữa tới như vậy, nhưng khí trời đang lạnh, có một ly trà ấm trong tay, sẽ ấm áp rất nhiều.
Thời gian chờ ở trong phòng, Vân Thi Thi cả người như sắp bị đông cứng rồi, liên tục hà hơi vào lòng bàn tay rồi chà chà.
Mộ Nhã Triết thấy vậy liền đi tới, dùng bàn tay mình nắm sưởi ấm cho tay cô.
Tay của anh ngoài dự đoán lại rất ấm, bàn tay cũng lớn, hoàn toàn bọc kín đôi tay nhỏ bé của cô, nhiệt độ không ngừng truyền tới từ lòng bàn tay.
Vân Thi Thi cảm thán: "Tay anh thật ấm!"
Mộ Nhã Triết khẽ cười, lại càng nắm tay cô chặt hơn.
Anh vẫn luôn đút tay vào túi áo, rất ít khi bỏ ra, tất nhiên tay cũng sẽ rất ấm.
Mộ Nhã Triết cúi đầu, nâng đôi tay của hai người lên rồi hà hơi vào, nhẹ nhàng *** tay của cô.
Ánh mắt Vân Thi Thi bỗng nhiên cứng đờ, kinh ngạc nhìn anh chằm chằm, không thể dời đi.
Anh tỉ mỉ sưởi ấm tay cho cô, đột nhiên ý thức được ánh mắt của cô rơi vào trên người mình, nhíu mày, nhìn thấy cô, lại thấy biểu tình cô có chút kinh ngạc, nghỉ hoặc hỏi: "Làm sao?"
"Không sao..."
Cô lập tức hồi phục tinh thần, mỉm cười nói: "Muốn nhìn anh một chút!"
Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng hôn bàn tay đã lạnh tới đỏ lên của cô, thanh âm mềm nhũn đến mức muốn chảy nước: "Tay còn lạnh không?"
Vân Thi Thi bị ánh mắt chiều chuộng của anh nhìn đến đỏ cả mặt, có chút xấu hổ mà cúi thấp đầu, lại ngượng ngùng và xấu hổ nói: "Không, đã không lạnh nữa rồi..."
Mộ Nhã Triết kéo tay cô cho vào áo mình, thầm nghĩ: "Mặt của em sao lại đỏ như vậy?"
Cả người Vân Thi Thi co quắp, khuôn mặt vô cùng mất tự nhiên, e lệ không gì sánh được: "Ai, không có gì, chắc là tại thời tiết lạnh quá thôi..."
Nếu như không quay đầu lại thì không sao, nhưng vừa quay lại, đã nhìn thấy Hữu Hữu cùng Tiểu Dịch Thần đứng một bên, biểu cảm cực kỳ chế nhạo.
Hai thằng nhóc này, lại cũng đi học lấy bộ dáng của bọn họ, Hữu Hữu đứng trước mặt Tiểu Dịch Thần, vẻ mặt max thâm tình mà cầm tay cậu, chân thành lên tiếng: "Lạnh lắm không?"
Tiểu Dịch Thần giả vờ vô cùng thẹn thùng, ánh mắt khẩn trương chớp chớp, cúi đầu, ra vẻ ngại ngùng lắm: "Không còn lạnh nữa rồi..."
Hữu Hữu thì học dáng vẻ của Mộ Nhã Triết, nhẹ nhàng cúi thấp đầu, khẽ hôn lên Ng'n t của Mộ Dịch Thần, ngước mắt, rõ ràng đọc lại lời vừa nãy của Mộ Nhã Triết, "Tay còn lạnh không?"
"Không, đã không lạnh nữa rồi..."
Tiểu Dịch Thần có lẽ cũng được di truyền thiên phú diễn kịch của Vân Thi Thi, hoàn toàn diễn đạt xuất sắc vẻ xấu hổ của mẹ mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc